Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
Chương 48: Đồ Con Riêng Không Biết Xấu Hổ
Lục Thời Thất
16/08/2023
Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
Ngày hôm sau, Lâm Kinh Nguyệt đánh cỏ lợn xong, từ miệng mấy đứa nhóc Thiết Đản biết được Tiền Quế Hoa được phân tới đâu, sau khi cô giao cỏ lợn xong thì lảo đảo đi qua.
Trên sườn núi, Tiền Quế Hoa một người một mảnh đất, khu đất bên này cũng không lớn, mỗi người được chia làm ba phần.
Thấy những người khác đã cách xa, Lâm Kinh Nguyệt nhếch khóe miệng lên, đi tới, “Ôi, thím Tôn, bà đây không ổn đâu à nha, người ta có con dâu đều được hưởng phúc, còn bà thì sao? Làm việc cũng không có ai giúp đỡ?”
Cô chém gió cũng hơi nhiều.
Tiền Quế Hoa bị câu nói đột ngột của cô làm cho giật mình, tức giận nói: “Liên quan gì đến cô, không cần cô phải lo lắng, đúng là rảnh rỗi sinh ra nông nỗi.”
“Tôi nhìn không chịu nổi, không được à, về phần con dâu bà, chậc chậc...” Lâm Kinh Nguyệt cười hì hì ngồi ở trên bờ ruộng.
Tiền Quế Hoa hừ một tiếng nhưng cũng không nói gì, nhưng mà trong lòng lại phiền không chịu nổi, thấy Lâm Kinh Nguyệt đã phiền, thấy Lâm Tâm Nhu càng phiền hơn.
Hai chị em này, đúng là không phải thứ tốt lành gì.
“Thím Tôn à, thím đúng là quá tốt bụng mà, Lâm Tâm Nhu bôi nhọ thanh danh của bà, đem thanh danh của bà đều giẫm xuống dưới mặt đất mà chà sát, như vậy bà cũng có thể chịu đựng được, còn tha thứ cho cô ta, không cho cô ta đi làm, bà đúng là thật khiến người ta kính nể mà.”
“Nhưng mà cũng đúng, bây giờ con dâu bà và con trai bà đều mặc chung một cái quần mà, nếu bà mà không chiều cô ta, lỡ đâu cô ta ở cạnh con trai bà thổi gió bên tai thì sao, như vậy tình cảm giữa bà và con trai bà trong tương lai chắc chắn sẽ không tốt.”
Trong lòng Tiền Quế Hoa rùng mình, Tôn Chí Viễn là đứa con trai có tiền đồ nhất của bà, nếu tình cảm của hai mẹ con bị chia rẽ, vậy thì....
Lâm Kinh Nguyệt cười như một tiểu hồ ly: “Lâm Tâm Nhu à, cô ta chính là một người có dã tâm, có thể bà không hiểu cô ta, nhưng tôi và cô ta đã sống với nhau hơn mười năm trời, nên tôi rất hiểu cô ta, tôi còn không ít lần bị thiệt thòi vì cô ta nữa đó.”
“Cô ta vì không muốn có quan hệ gì với con trai bà nên mới nhảy sông đụng đầu, còn chịu không ít giày vò, tại sao, sao này cô ta lại đột nhiên bằng lòng gả cho Tôn Chí Viễn, à, tôi đoán chắc là vì thím Tôn đây....”
Cô nói một bữa chừa lại một nửa, đoạn sau cứ để cho Tiền Quế Hoa tự mình đi bổ não.
Lâm Kinh Nguyệt vỗ vỗ mông đứng lên, “Ai nha, hôm qua tôi còn nhìn thấy Lâm Tân Kiến và Triệu Hoa cùng ăn thịt, cũng không biết bọn họ lấy vé thịt từ đâu ra.”
Ý cô muốn nói là, Lâm Tâm Nhu bây giờ đã là con dâu của Tôn gia, chuyện lúc trước chẳng lẽ còn níu kéo không buông?
“Thím à, thím cứ bận việc của thím đi, con có việc phải đi trước đây, tạm biệt.”
Nhìn bóng lưng Lâm Kinh Nguyệt rời đi, sắc mặt Tiền Quế Hoa khó coi đến mức nhìn không nổi.
Lâm Tâm Nhu, đừng tưởng là cô đang mang thai thì mọi chuyện đều thuận lợi.
Cô cho rằng, Tôn Chí Viễn là chỗ dựa vững chắc của cô sao? Xuy, nằm mơ đi.
Lâm Kinh Nguyệt vốn dĩ định tạm thời mặc kệ Lâm Tâm Nhu, để cô ta cả đời cắm rễ ở nông thôn này, ai biết được cô ta vậy mà tự tìm đường chết.
Đã như vậy, cứ khiến cô ta hoàn toàn không thể xoay người là được rồi.
“Lâm Kinh Nguyệt!”
Từ trên núi đi xuống, Lâm Kinh Nguyệt bị người ta chặn lại.
“Có chuyện gì?” Cô trông rất lạnh lùng.
Lý Thúy Hoa không nghĩ tới cô vẫn bình tĩnh như vậy, bộ dạng cái gì cũng không thèm để ở trong lòng, vậy mà mình còn xem cô ta như là bạn tốt nữa.
“Tại sao cô lại làm vậy?” Cô chất vấn Lâm Kinh Nguyệt.
Lâm Kinh Nguyệt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, “Làm ơn đi, tôi đã làm gì cơ chứ? Đầu óc cô có vấn đề à?”
“Uổng công tôi còn xem cô là bạn bè, cô vậy mà phá đám hôn sự của tôi?”
Mắt thấy mọi người ở xung quanh đều bắt đầu hóng bát quái, Lâm Kinh Nguyệt cười nhạo, “Mặt mũi lớn ghê, bản thân mình xem mắt không thành còn đổ lỗi là tại người khác? Tôi là người an ngay nói thẳng, nếu cô muốn chụp cái mũ phá đám hôn sự này trên đầu của tôi, vậy thật xin lỗi nha, tôi phải tới tìm đại đội trưởng nói chuyện rồi, đúng không, thím Xuân?”
Từ ngã ba đường nhỏ, thím Xuân vội vàng chạy tới.
“Lâm Tri Thanh, là Thúy Hoa hồ đồ nên mới nói chuyện lung tung, con đừng so đo với con bé làm gì nha.” Thím Xuân trừng mắt nhìn con gái của mình.
Đúng là ngu xuẩn đến mức không có giới hạn mà, chuyện xem mắt chỉ là lén lút tiến hành, cho dù mọi người đưa ra suy đoán thì cũng không được chứng thực.
Lần này nó vậy mà tự mình la hét, đây là ghét bỏ thanh danh của mình tốt quá sao?
Ánh mắt của Lý Thúy Hoa nhìn Lâm Kinh Nguyệt đều là oán trách, một màn ở cửa thôn vào ngày hôm qua, cô đều đã nghe thấy những người khác nói.
Bảo sao anh ta lại ghét bỏ cô, thì ra là vì Lâm Kinh Nguyệt à.
Tại sao, mọi người ai ai đều chỉ nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt, từ khi cô ta đến đại đội Thanh Sơn, người ở trong đại đội bàn tán nhiều nhiều chính là cô ta.
Tại sao cô ta lại thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người?
Đối mặt với ánh mắt phẫn hận của cô, Lâm Kinh Nguyệt không đau không ngứa, “Đây đầu tiên nên tôi sẽ nể mặt thím Xuân, nếu còn có lần sau, tôi mặc kệ cô là ai!”
Bỏ lại một câu xong, cô quay lại và rời đi.
Sống lâu như vậy, cô chưa từng bị uất ức bao giờ, con gái nhà đại đội trưởng thì sao? Cô sợ một quả bóng sao?
“Đi, theo mẹ về nhà!” Sắc mặt thím Xuân rất khó coi, bà lôi kéo Lý Thúy Hoa rời khỏi tầm mắt của mọi người.
“Thúy Hoa này thật kỳ cục, chuyện hôm qua tôi biết, thằng nhóc kia chỉ tới chào hỏi Lâm Tri Thanh.” Một bà già ở đây nói, về chuyện ngày hôm qua thật ra bọn họ chỉ nói chuyện công khai.
“Thái độ của Lâm Tri Thanh không lạnh không nóng, sao lại phá đám cô ta chứ?”
“Thì bị người ta ghét bỏ, nên cô ấy mới tự tìm cho mình một lý do để trách trách Lâm Tri Thanh chứ sao?”
“Thôi đừng nói nữa.” Một người con dâu có chút nhút nhát mở miệng.
Mọi người nhớ tới Lý Thúy Hoa là con gái của đại đội trưởng, lập tức nhao nhao im miệng.
Chuyện này bị Tôn Lan Lan biết, buổi trưa trở về lập tức vui sướng khi người gặp họa, nên lại nói một lần.
Ánh mắt Lâm Tâm Nhu chợt lóe, trong lòng lại có chủ ý.
Lâm Kinh Nguyệt đã hại nguyên chủ xuống nông thôn, nên thu này phải báo, hai người kia không làm hại được cô ta, vậy thì bắt đầu từ thanh danh là được rồi.
“Mau đi nấu cơm đi, mỗi ngày chỉ biết ngồi ăn chờ chết, bản thân cũng không phải là đại tiểu thư gì, vậy mà lại cần người khác hầu hạ, đúng là nhiều tật xấu!” Ý nghĩ trong lòng cô đột nhiên bị cắt đứt.
Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiền Quế Hoa đang đi vào nhà với vẻ mặt u ám.
“Mẹ....” Lâm Tâm Nhu yếu ớt cười cười, đỡ lấy eo mình.
“Đừng giả vờ nữa, bà đây cũng không phải chưa từng mang thai, mang thai một đứa bé có thể lên trời được sao? Cứ giống như trước đây, giờ đi nấu ăn đi, buổi chiều theo tôi đi làm.”
“Tiện nhân da mặt cũng dày, cũng không biết có phải do cha mẹ ngoại tình nên sinh ra thêm nhiều tâm nhãn hay không, cả ngày làm mình làm mẩy.”
“Chỉ là một đứa con gái riêng được lén lút sinh ra mà luôn nghĩ mình cao cao tại thượng lắm không bằng, tôi khinh, chỉ là một cái giày rách giày.”
Sắc mặt Lâm Tâm Nhu từng chút từng chút một cứng đờ.
Tiền Quế Hoa cố ý chọc vào chỗ đau của cô.
“Mẹ, mẹ không sợ con đem chuyện kia nói ra ngoài....”
“Được nha, tiểu tiện nhân nhà cô, bà đây chắc chắn biết cô có lòng dạ đen tối mà, có bản lĩnh thì cô cứ đi báo cáo đi, cứ đi báo công an thử xem, bây giờ Đại lang là người đàn ông của cô rồi, cô đi đi!” Tiền Quế Hoa lập tức bùng nổ, “Có bản lĩnh thì bây giờ cô lập tức đi ngay đi!”
Lâm Kinh Nguyệt nói không sai, Lâm Tâm Nhu chắc chắn sẽ không đi.
Bây giờ cô ta là con dâu của Tôn gia, đương nhiên phải lấy Tôn gia làm chủ, “Còn dám đem đồ của bà đây mang đi nuôi người đàn ông khác, tôi nhổ vào, cô là con nhỏ thối tha không biết xấu hổ....”
Các bà mẹ ở nông thôn mắng chửi, mắng cực kỳ khó nghe, Lâm Tâm Nhu tức giận đến sắc mặt tái nhợt.
Cô không biết chỗ nào đã xảy ra sai lầm, tại sao Tiền Quế Hoa chỉ đi ra ngoài một buổi sáng thôi, sau khi về nhà đã lập tức thay đổi 180 độ như vậy?
Nhìn Tiễn Quế Hoa sắp chọc vào đầu ngón tay lên mặt mình, còn cái miệng to vẫn còn nước bọt tung bay, miệng đầy răng vàng, mùi hôi thối khiến cô muốn nôn.
Sau đó, cô cũng nôn mửa.
Lâm Tâm Nhu che miệng nôn mửa đến trời đất tối sầm.
Tiền Quế Hoa dừng một chút, tiếng mắng mặc dù đã nhỏ đi một chút, nhưng vẫn chưa hề dừng lại.
Tôn Lan Lan và Tôn Chí Cương lạnh lùng nhìn Lâm Tâm Nhu bị mắng, cũng không có cảm giác gì.
Trong lòng bọn họ cũng rất chán ghét cô ta.
Một người phụ nữ giở trò để được vào cửa, hừ, bọn tôi nhổ vào.
Tri Thanh điểm, tâm trạng của Lâm Kinh Nguyệt rất vui vẻ nấu ăn, trứng chiên và bắp cải xào, cô hấp hai cái bánh bao rồi bắt đầu ăn.
Ngày hôm sau, Lâm Kinh Nguyệt đánh cỏ lợn xong, từ miệng mấy đứa nhóc Thiết Đản biết được Tiền Quế Hoa được phân tới đâu, sau khi cô giao cỏ lợn xong thì lảo đảo đi qua.
Trên sườn núi, Tiền Quế Hoa một người một mảnh đất, khu đất bên này cũng không lớn, mỗi người được chia làm ba phần.
Thấy những người khác đã cách xa, Lâm Kinh Nguyệt nhếch khóe miệng lên, đi tới, “Ôi, thím Tôn, bà đây không ổn đâu à nha, người ta có con dâu đều được hưởng phúc, còn bà thì sao? Làm việc cũng không có ai giúp đỡ?”
Cô chém gió cũng hơi nhiều.
Tiền Quế Hoa bị câu nói đột ngột của cô làm cho giật mình, tức giận nói: “Liên quan gì đến cô, không cần cô phải lo lắng, đúng là rảnh rỗi sinh ra nông nỗi.”
“Tôi nhìn không chịu nổi, không được à, về phần con dâu bà, chậc chậc...” Lâm Kinh Nguyệt cười hì hì ngồi ở trên bờ ruộng.
Tiền Quế Hoa hừ một tiếng nhưng cũng không nói gì, nhưng mà trong lòng lại phiền không chịu nổi, thấy Lâm Kinh Nguyệt đã phiền, thấy Lâm Tâm Nhu càng phiền hơn.
Hai chị em này, đúng là không phải thứ tốt lành gì.
“Thím Tôn à, thím đúng là quá tốt bụng mà, Lâm Tâm Nhu bôi nhọ thanh danh của bà, đem thanh danh của bà đều giẫm xuống dưới mặt đất mà chà sát, như vậy bà cũng có thể chịu đựng được, còn tha thứ cho cô ta, không cho cô ta đi làm, bà đúng là thật khiến người ta kính nể mà.”
“Nhưng mà cũng đúng, bây giờ con dâu bà và con trai bà đều mặc chung một cái quần mà, nếu bà mà không chiều cô ta, lỡ đâu cô ta ở cạnh con trai bà thổi gió bên tai thì sao, như vậy tình cảm giữa bà và con trai bà trong tương lai chắc chắn sẽ không tốt.”
Trong lòng Tiền Quế Hoa rùng mình, Tôn Chí Viễn là đứa con trai có tiền đồ nhất của bà, nếu tình cảm của hai mẹ con bị chia rẽ, vậy thì....
Lâm Kinh Nguyệt cười như một tiểu hồ ly: “Lâm Tâm Nhu à, cô ta chính là một người có dã tâm, có thể bà không hiểu cô ta, nhưng tôi và cô ta đã sống với nhau hơn mười năm trời, nên tôi rất hiểu cô ta, tôi còn không ít lần bị thiệt thòi vì cô ta nữa đó.”
“Cô ta vì không muốn có quan hệ gì với con trai bà nên mới nhảy sông đụng đầu, còn chịu không ít giày vò, tại sao, sao này cô ta lại đột nhiên bằng lòng gả cho Tôn Chí Viễn, à, tôi đoán chắc là vì thím Tôn đây....”
Cô nói một bữa chừa lại một nửa, đoạn sau cứ để cho Tiền Quế Hoa tự mình đi bổ não.
Lâm Kinh Nguyệt vỗ vỗ mông đứng lên, “Ai nha, hôm qua tôi còn nhìn thấy Lâm Tân Kiến và Triệu Hoa cùng ăn thịt, cũng không biết bọn họ lấy vé thịt từ đâu ra.”
Ý cô muốn nói là, Lâm Tâm Nhu bây giờ đã là con dâu của Tôn gia, chuyện lúc trước chẳng lẽ còn níu kéo không buông?
“Thím à, thím cứ bận việc của thím đi, con có việc phải đi trước đây, tạm biệt.”
Nhìn bóng lưng Lâm Kinh Nguyệt rời đi, sắc mặt Tiền Quế Hoa khó coi đến mức nhìn không nổi.
Lâm Tâm Nhu, đừng tưởng là cô đang mang thai thì mọi chuyện đều thuận lợi.
Cô cho rằng, Tôn Chí Viễn là chỗ dựa vững chắc của cô sao? Xuy, nằm mơ đi.
Lâm Kinh Nguyệt vốn dĩ định tạm thời mặc kệ Lâm Tâm Nhu, để cô ta cả đời cắm rễ ở nông thôn này, ai biết được cô ta vậy mà tự tìm đường chết.
Đã như vậy, cứ khiến cô ta hoàn toàn không thể xoay người là được rồi.
“Lâm Kinh Nguyệt!”
Từ trên núi đi xuống, Lâm Kinh Nguyệt bị người ta chặn lại.
“Có chuyện gì?” Cô trông rất lạnh lùng.
Lý Thúy Hoa không nghĩ tới cô vẫn bình tĩnh như vậy, bộ dạng cái gì cũng không thèm để ở trong lòng, vậy mà mình còn xem cô ta như là bạn tốt nữa.
“Tại sao cô lại làm vậy?” Cô chất vấn Lâm Kinh Nguyệt.
Lâm Kinh Nguyệt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, “Làm ơn đi, tôi đã làm gì cơ chứ? Đầu óc cô có vấn đề à?”
“Uổng công tôi còn xem cô là bạn bè, cô vậy mà phá đám hôn sự của tôi?”
Mắt thấy mọi người ở xung quanh đều bắt đầu hóng bát quái, Lâm Kinh Nguyệt cười nhạo, “Mặt mũi lớn ghê, bản thân mình xem mắt không thành còn đổ lỗi là tại người khác? Tôi là người an ngay nói thẳng, nếu cô muốn chụp cái mũ phá đám hôn sự này trên đầu của tôi, vậy thật xin lỗi nha, tôi phải tới tìm đại đội trưởng nói chuyện rồi, đúng không, thím Xuân?”
Từ ngã ba đường nhỏ, thím Xuân vội vàng chạy tới.
“Lâm Tri Thanh, là Thúy Hoa hồ đồ nên mới nói chuyện lung tung, con đừng so đo với con bé làm gì nha.” Thím Xuân trừng mắt nhìn con gái của mình.
Đúng là ngu xuẩn đến mức không có giới hạn mà, chuyện xem mắt chỉ là lén lút tiến hành, cho dù mọi người đưa ra suy đoán thì cũng không được chứng thực.
Lần này nó vậy mà tự mình la hét, đây là ghét bỏ thanh danh của mình tốt quá sao?
Ánh mắt của Lý Thúy Hoa nhìn Lâm Kinh Nguyệt đều là oán trách, một màn ở cửa thôn vào ngày hôm qua, cô đều đã nghe thấy những người khác nói.
Bảo sao anh ta lại ghét bỏ cô, thì ra là vì Lâm Kinh Nguyệt à.
Tại sao, mọi người ai ai đều chỉ nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt, từ khi cô ta đến đại đội Thanh Sơn, người ở trong đại đội bàn tán nhiều nhiều chính là cô ta.
Tại sao cô ta lại thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người?
Đối mặt với ánh mắt phẫn hận của cô, Lâm Kinh Nguyệt không đau không ngứa, “Đây đầu tiên nên tôi sẽ nể mặt thím Xuân, nếu còn có lần sau, tôi mặc kệ cô là ai!”
Bỏ lại một câu xong, cô quay lại và rời đi.
Sống lâu như vậy, cô chưa từng bị uất ức bao giờ, con gái nhà đại đội trưởng thì sao? Cô sợ một quả bóng sao?
“Đi, theo mẹ về nhà!” Sắc mặt thím Xuân rất khó coi, bà lôi kéo Lý Thúy Hoa rời khỏi tầm mắt của mọi người.
“Thúy Hoa này thật kỳ cục, chuyện hôm qua tôi biết, thằng nhóc kia chỉ tới chào hỏi Lâm Tri Thanh.” Một bà già ở đây nói, về chuyện ngày hôm qua thật ra bọn họ chỉ nói chuyện công khai.
“Thái độ của Lâm Tri Thanh không lạnh không nóng, sao lại phá đám cô ta chứ?”
“Thì bị người ta ghét bỏ, nên cô ấy mới tự tìm cho mình một lý do để trách trách Lâm Tri Thanh chứ sao?”
“Thôi đừng nói nữa.” Một người con dâu có chút nhút nhát mở miệng.
Mọi người nhớ tới Lý Thúy Hoa là con gái của đại đội trưởng, lập tức nhao nhao im miệng.
Chuyện này bị Tôn Lan Lan biết, buổi trưa trở về lập tức vui sướng khi người gặp họa, nên lại nói một lần.
Ánh mắt Lâm Tâm Nhu chợt lóe, trong lòng lại có chủ ý.
Lâm Kinh Nguyệt đã hại nguyên chủ xuống nông thôn, nên thu này phải báo, hai người kia không làm hại được cô ta, vậy thì bắt đầu từ thanh danh là được rồi.
“Mau đi nấu cơm đi, mỗi ngày chỉ biết ngồi ăn chờ chết, bản thân cũng không phải là đại tiểu thư gì, vậy mà lại cần người khác hầu hạ, đúng là nhiều tật xấu!” Ý nghĩ trong lòng cô đột nhiên bị cắt đứt.
Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiền Quế Hoa đang đi vào nhà với vẻ mặt u ám.
“Mẹ....” Lâm Tâm Nhu yếu ớt cười cười, đỡ lấy eo mình.
“Đừng giả vờ nữa, bà đây cũng không phải chưa từng mang thai, mang thai một đứa bé có thể lên trời được sao? Cứ giống như trước đây, giờ đi nấu ăn đi, buổi chiều theo tôi đi làm.”
“Tiện nhân da mặt cũng dày, cũng không biết có phải do cha mẹ ngoại tình nên sinh ra thêm nhiều tâm nhãn hay không, cả ngày làm mình làm mẩy.”
“Chỉ là một đứa con gái riêng được lén lút sinh ra mà luôn nghĩ mình cao cao tại thượng lắm không bằng, tôi khinh, chỉ là một cái giày rách giày.”
Sắc mặt Lâm Tâm Nhu từng chút từng chút một cứng đờ.
Tiền Quế Hoa cố ý chọc vào chỗ đau của cô.
“Mẹ, mẹ không sợ con đem chuyện kia nói ra ngoài....”
“Được nha, tiểu tiện nhân nhà cô, bà đây chắc chắn biết cô có lòng dạ đen tối mà, có bản lĩnh thì cô cứ đi báo cáo đi, cứ đi báo công an thử xem, bây giờ Đại lang là người đàn ông của cô rồi, cô đi đi!” Tiền Quế Hoa lập tức bùng nổ, “Có bản lĩnh thì bây giờ cô lập tức đi ngay đi!”
Lâm Kinh Nguyệt nói không sai, Lâm Tâm Nhu chắc chắn sẽ không đi.
Bây giờ cô ta là con dâu của Tôn gia, đương nhiên phải lấy Tôn gia làm chủ, “Còn dám đem đồ của bà đây mang đi nuôi người đàn ông khác, tôi nhổ vào, cô là con nhỏ thối tha không biết xấu hổ....”
Các bà mẹ ở nông thôn mắng chửi, mắng cực kỳ khó nghe, Lâm Tâm Nhu tức giận đến sắc mặt tái nhợt.
Cô không biết chỗ nào đã xảy ra sai lầm, tại sao Tiền Quế Hoa chỉ đi ra ngoài một buổi sáng thôi, sau khi về nhà đã lập tức thay đổi 180 độ như vậy?
Nhìn Tiễn Quế Hoa sắp chọc vào đầu ngón tay lên mặt mình, còn cái miệng to vẫn còn nước bọt tung bay, miệng đầy răng vàng, mùi hôi thối khiến cô muốn nôn.
Sau đó, cô cũng nôn mửa.
Lâm Tâm Nhu che miệng nôn mửa đến trời đất tối sầm.
Tiền Quế Hoa dừng một chút, tiếng mắng mặc dù đã nhỏ đi một chút, nhưng vẫn chưa hề dừng lại.
Tôn Lan Lan và Tôn Chí Cương lạnh lùng nhìn Lâm Tâm Nhu bị mắng, cũng không có cảm giác gì.
Trong lòng bọn họ cũng rất chán ghét cô ta.
Một người phụ nữ giở trò để được vào cửa, hừ, bọn tôi nhổ vào.
Tri Thanh điểm, tâm trạng của Lâm Kinh Nguyệt rất vui vẻ nấu ăn, trứng chiên và bắp cải xào, cô hấp hai cái bánh bao rồi bắt đầu ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.