Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
Chương 47: Con Không Xứng Với Người Ta
Lục Thời Thất
16/08/2023
Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
“Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, làm trước rồi hãy nói, nếu tôi phát hiện ra các người muốn qua mặt tôi, không thèm nghe lời, hừ, coi chừng tôi bẻ gãy toàn bộ xương cốt của các người, ném vào núi cho sói ăn!”
Ngay sau đó, cô nắm chặt nắm đấm, một quyền đánh vào thân cây to bằng miệng cái bát bên cạnh.
Răng rắc, cái cây kia trực tiếp gãy rồi đổ xuống——
Ánh mắt tên kia hiện lên vẻ hoảng sợ trước nay chưa từng có, “!!!”
Bây giờ trong lòng bọn họ cũng rất hận Lâm Tâm Nhu, biết rõ người phụ nữ trước mặt này lợi hại như vậy, còn cố ý bảo bọn họ đến, đây không phải là cố ý hại người ta sao?
Thím Lưu cũng đúng lúc đi ngang qua nơi này, con ngươi của bà cũng sắp ra khỏi tròng mắt, “Ban ngày gặp ma à?!”
Dứt lời bà sợ nhìn thoáng qua xung quanh, không có ai mà.
Nhưng không biết tại sao, trái tim bà vừa thả lỏng lại giật bắn lên, vì bà cảm thấy sau lưng mình hơi lạnh lẽo, đôi chân cũng hơi run, “Mẹ ơi, ban ngày thật sự gặp ma rồi.”
Nói xong, chớp mắt bà đã biến mất.
“Còn nữa, đem hết tiền trên người các người lấy ra đây.” Trong rừng, Lâm Kinh Nguyệt vỗ vỗ tay, nhàn nhã nhìn hai người bọn họ.
“Chúng tôi không có tiền.”
Dừng động tác ôm túi của các người lại, rồi nói sau đi!
Năm phút sau, Lâm Kinh Nguyệt thu được 18 tệ 63 xu, một tay cô kéo xe đạp, một tay xách bưu kiện, cô đi ra khỏi rừng dưới ánh mắt vô cùng hoảng sợ của hai người kia.
Khi cô đạp xe đạp tới cổng làng, cô nhìn thấy thím Lưu đang mang theo một cái giỏ và đang trò chuyện với những người khác.
“Ban ngày ban mặt, cây kia ‘rắc’ một tiếng liền lập tức ầm ầm ngã xuống, xung quanh lại không có ai, cũng không có tiếng động gì....”
“Đúng là cực kỳ đáng sợ, lúc ấy tôi sợ đến mức xách giỏ bỏ chạy.”
“Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa....”
“Có thật không vậy, có thật là thần bí như bà nói không?”
“Cũng không phải, bởi vì tôi chính mắt nhìn thấy mà.”
Khóe miệng Lâm Kinh Nguyệt giật giật, cô chạy xe đạp đi qua, “Thím Lưu, bà ở chỗ này truyền bá mê tín dị đoan, đây là kiểu phong kiến gì vậy?”
Cô cười tủm tỉm, trông rất vô hại, nhưng thím Lưu lại hận không thể đánh chết cô.
“Lâm Tri Thanh, cô đang nói lung tung cái gì vậy?! Tôi truyền bá mấy cái đó khi nào chứ...”
“Được rồi, chắc là do tôi nghe nhầm.” Lâm Kinh Nguyệt ngoan ngoãn nhận sai.
Thím Lưu nghẹn một hơi, bà tức đến nỗi nhất thời thở không nổi.
Bà đấm đấm ngực mình vài cái, bà luôn cảm thấy từ khi mình và nha đầu chết tiệt này đối đầu, mạng của bà đều ngắn đi rất nhiều.
Các thím khác cũng kinh ngạc không thôi nhìn Lâm Kinh Nguyệt, ai cũng không dám lên tiếng.
Bàn về khẩu chiến, bọn họ không phải là đối thủ của cô, còn bàn về đánh nhau, bọn họ càng không phải đối thủ của cô à nha!
“Ồ, đó là ai vậy?” Một thím đột nhiên bất ngờ hét lên một tiếng, phá vỡ bầu không khí quỷ dị.
Mọi người kể cả Lâm Kinh Nguyệt, đều đồng loạt nhìn qua.
“Ăn mặc thật đẹp, không biết là họ hàng nhà ai ở trong thành nữa?”
Đối diện có hai người đi tới, là một nam một nữ, người đàn ông khoảng tầm hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng và quần yếm màu xanh lam. Còn người phụ nữ kia chắc là người lớn trong nhà, bà mặc áo sơ mi hoa và quần tây đen, đi giày bảo hộ lao động, tóc chải bóng mượt, chủ yếu là có chút mập mạp, vừa nhìn là biết trong nhà cũng giàu có.
Đầu năm nay, những người có thể nuôi ra được một thân mập mạp như vậy, đều cần có bản lĩnh thật sự.
“Mấy người không biết sao? Hình như là họ đến nhà đại đội trưởng để xem mắt nha đầu Thúy Hoa kia.” Đôi mắt của một cô gái nhỏ lóe lên.
“Nha đầu Thúy Hoa kia sắp gả cho người trong thành à? Số phận gì vậy?!”
Một đám bà tám nhất thời bị mùi dấm bao phủ.
Khắp nơi đều xì xào, bàn tán.
Lâm Kinh Nguyệt cũng ở một bên, nghe được lời chua xót của các thím khóe miệng cô giật giật.
Cô lắc đầu, đang chuẩn bị rời đi, thì ai ngờ người ở phía đối diện kia, đột nhiên bước lớn bước nhỏ đi tới trước mặt cô.
“Đồng chí, là cô à!”
Thái Cẩm Châu không ngờ được là, mình sẽ được gặp lại cô gái mà mình vừa gặp đã khó quên ở chỗ này, bây giờ mặt anh ta cũng đang đỏ bừng vì kích động.
Đôi mắt của các thím lập tức sáng lấp lánh, tâm hồn buôn chuyện cũng bắt đầu bùng cháy.
Khóe miệng Lâm Kinh Nguyệt giật một cái, “Anh là ai?”
Ánh mắt Thái Cẩm Châu tối sầm lại, “Hai ngày trước ở tiệm cơm Quốc Doanh, tôi và đồng chí đã ngồi chung bàn với nhau.”
“Ồ, là anh à, có chuyện gì sao?” Vẻ mặt của Lâm Kinh Nguyệt lạnh nhạt.
Thái Cẩm Châu ngẩn người, “Không có, không có gì hết.”
Không có chuyện gì thì tốt, Lâm Kinh Nguyệt gật gật đầu, đẩy xe đạp đi vòng qua bọn họ, đi vào thôn.
“Đồng chí, tôi còn chưa hỏi...” Thái Cẩm Châu vội vàng mở miệng, đang muốn hỏi tên thì bị mẹ mình kéo một phen.
Lúc anh nhìn lại, Lâm Kinh Nguyệt đã biến mất, trong lòng có chút mất mát.
Ánh mắt của Thím Lưu đảo qua, “Chàng trai, hai người đến xem mắt con gái nhà đại đội trưởng sao? Mà tại sao cậu còn biết Lâm Tri Thanh nữa?”
Lâm Tri Thanh?
Hóa ra cô ấy là tri thanh.
Mẹ Thái thấy con trai mình rơi vào tình trạng hồn bay phách lạc, trong lòng bà có chút cạn lời, bà nhìn về phía quần chúng ăn dưa nói: “Cái gì mà đi xem mắt chứ? Khoảng thời gian trước Xuân Hương có giúp tôi chút việc, bây giờ tôi đến là để cảm ơn cô ấy thôi.” Xuân Hương là tên của thím Xuân.
Bà nói như vậy, mặc dù mọi người đều không tin, nhưng cũng không ai phản bác.
Người ta là người ở trong thành phố, người ta nói cái gì thì chính là cái đó.
Mẹ Thái kéo con trai của mình một phen, sau đó hai người rời khỏi đại đội Thanh Sơn.
Ngay sau khi họ rời đi, cổng làng đã lập tức nổ tung.
Trên đường đi, thấy xung quanh không có ai, mẹ Thái nhìn thoáng qua đứa con trai đang có ánh mắt bơ phờ này, “Mặc dù mẹ cũng không muốn nửa kia của con là Lý Thúy Hoa, nhưng con cũng mau dẹp bỏ những ý nghĩ trong lòng đó đi, mẹ sẽ tìm cho con một người khác.”
Nói tới đây, trong lòng bà cũng rất bất mãn, ánh mắt của người giới thiệu cũng thật kém, trong lòng nha đầu kia rõ ràng đã có người khác.
Con trai bà cũng không phải là bắp cải thối rữa gì, đúng là khinh người quá đáng.
Điều kiện của Lý gia cũng không phải không tốt, nhưng trong lòng con gái nhà bọn họ đã có người khác, còn xem mắt cái gì nữa, bọn họ coi nhà bà là cái gì?
“Mẹ, Lâm Tri Thanh cô ấy...”
“Trước tiên, con cảm thấy bản thân mình như thế nào? Mà người ta sẽ để ý đến con sao?” Mẹ Thái khinh bỉ nhìn con trai mình.
Đều là phụ nữ, bà đương nhiên biết cô gái kia chẳng những không có ý nghĩ gì với con trai mình, ngược lại còn có phần phản kháng.
Trong lòng bà cũng bất mãn, nhưng nghĩ đến bộ dạng ngốc nghếch của con trai mình, bà chỉ có thể nói thật: “Mẹ đây không phải phân biệt đối xử Tri Thanh, nhưng cô gái kia vừa nhìn đã biết là từ nhỏ đã được trong nhà nuông chiều, ngoại hình lại rất xinh đẹp, con đó, con có bảo vệ được người ta không? Ngay cả khi con có thể, vậy người ta có muốn không?”
Người ta thấy con đều hận không thể đi đường vòng, con trai ngốc ạ.
“Còn nữa, con không xứng với người ta.”
Thái Cẩm Châu sắc mặt tái nhợt, “Mẹ, con vô dụng như vậy sao?”
“Phải!” Mẹ Thái không chút nể mặt mà đâm thêm một nhát nữa.
“....” Mẹ có thực sự là mẹ ruột của con không?
“Mẹ cũng quen cô ấy, sao mẹ lại cho rằng con không xứng chứ? Lỡ đâu cô ấy thích vẻ đẹp bên trong của con thì sao?”
“Chỉ dựa vào những lời này của con, càng không xứng.” Mẹ Thái ghét bỏ ra mặt, “Chỉ riêng ngoại hình của con thôi cũng đã không xứng rồi, không cần nghĩ tới những thứ khác đâu, con trai à, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ tìm được cho con một người ngang hàng với con.”
Cũng ngốc y chang con vậy.
Thái Cẩm Châu: “....” Lên cơn nhồi máu cơ tim, không thể thở được.
Cùng lúc đó, trong nhà đại đội trưởng ai cũng than ngắn thở dài, sắc mặt Lý Thúy Hoa cũng rất khó coi, vừa cảm thấy bối rối, vừa cảm thấy may mắn.
Về việc bối rối đó là, Thái Cẩm Châu dường như không tốt như cô nghĩ, còn về may mắn là anh ta cũng không nhìn trúng cô, như vậy có phải là cô còn có cơ hội hay không?
Thím Xuân nhìn thoáng qua con gái của mình, thở dài một hơi thật sâu.
Ở Tri Thanh điểm, Lâm Kinh Nguyệt trả xe đạp cho Giang Tầm, rồi khiêng bưu kiện vào phòng.
Cô tò mò, trong bưu kiện này có cái gì?
Còn nữa, là ai đã gửi nó tới?
Sau khi mở ra, cô càng thêm ngây người, ba lon sữa mạch nha, ba hộp trái cây đóng hộp, hai cân kẹo thỏ trắng lớn, hai cân kẹo trái cây, hai cân bánh quy, mười cân gạo, mười cân mì trắng. Còn có, hai kiện Bragi, một đôi giày da nhỏ, hai cái áo khoác bông mới, hai bộ áo len, một bộ quần len.
Tất cả đều được chuẩn bị cẩn thận, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng chất liệu làm quần áo đều là hàng tốt.
Trong lòng cô ngây ngốc không chịu nổi, nhưng trong bưu kiện cũng không có một bức thư hay lời nhắn nào.
Chính xác thì đó là ai?
--------
[ Ngoài lề ]
Lâm Kinh Nguyệt: trời cho? Nhận? Hay là không nhận?
“Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, làm trước rồi hãy nói, nếu tôi phát hiện ra các người muốn qua mặt tôi, không thèm nghe lời, hừ, coi chừng tôi bẻ gãy toàn bộ xương cốt của các người, ném vào núi cho sói ăn!”
Ngay sau đó, cô nắm chặt nắm đấm, một quyền đánh vào thân cây to bằng miệng cái bát bên cạnh.
Răng rắc, cái cây kia trực tiếp gãy rồi đổ xuống——
Ánh mắt tên kia hiện lên vẻ hoảng sợ trước nay chưa từng có, “!!!”
Bây giờ trong lòng bọn họ cũng rất hận Lâm Tâm Nhu, biết rõ người phụ nữ trước mặt này lợi hại như vậy, còn cố ý bảo bọn họ đến, đây không phải là cố ý hại người ta sao?
Thím Lưu cũng đúng lúc đi ngang qua nơi này, con ngươi của bà cũng sắp ra khỏi tròng mắt, “Ban ngày gặp ma à?!”
Dứt lời bà sợ nhìn thoáng qua xung quanh, không có ai mà.
Nhưng không biết tại sao, trái tim bà vừa thả lỏng lại giật bắn lên, vì bà cảm thấy sau lưng mình hơi lạnh lẽo, đôi chân cũng hơi run, “Mẹ ơi, ban ngày thật sự gặp ma rồi.”
Nói xong, chớp mắt bà đã biến mất.
“Còn nữa, đem hết tiền trên người các người lấy ra đây.” Trong rừng, Lâm Kinh Nguyệt vỗ vỗ tay, nhàn nhã nhìn hai người bọn họ.
“Chúng tôi không có tiền.”
Dừng động tác ôm túi của các người lại, rồi nói sau đi!
Năm phút sau, Lâm Kinh Nguyệt thu được 18 tệ 63 xu, một tay cô kéo xe đạp, một tay xách bưu kiện, cô đi ra khỏi rừng dưới ánh mắt vô cùng hoảng sợ của hai người kia.
Khi cô đạp xe đạp tới cổng làng, cô nhìn thấy thím Lưu đang mang theo một cái giỏ và đang trò chuyện với những người khác.
“Ban ngày ban mặt, cây kia ‘rắc’ một tiếng liền lập tức ầm ầm ngã xuống, xung quanh lại không có ai, cũng không có tiếng động gì....”
“Đúng là cực kỳ đáng sợ, lúc ấy tôi sợ đến mức xách giỏ bỏ chạy.”
“Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa....”
“Có thật không vậy, có thật là thần bí như bà nói không?”
“Cũng không phải, bởi vì tôi chính mắt nhìn thấy mà.”
Khóe miệng Lâm Kinh Nguyệt giật giật, cô chạy xe đạp đi qua, “Thím Lưu, bà ở chỗ này truyền bá mê tín dị đoan, đây là kiểu phong kiến gì vậy?”
Cô cười tủm tỉm, trông rất vô hại, nhưng thím Lưu lại hận không thể đánh chết cô.
“Lâm Tri Thanh, cô đang nói lung tung cái gì vậy?! Tôi truyền bá mấy cái đó khi nào chứ...”
“Được rồi, chắc là do tôi nghe nhầm.” Lâm Kinh Nguyệt ngoan ngoãn nhận sai.
Thím Lưu nghẹn một hơi, bà tức đến nỗi nhất thời thở không nổi.
Bà đấm đấm ngực mình vài cái, bà luôn cảm thấy từ khi mình và nha đầu chết tiệt này đối đầu, mạng của bà đều ngắn đi rất nhiều.
Các thím khác cũng kinh ngạc không thôi nhìn Lâm Kinh Nguyệt, ai cũng không dám lên tiếng.
Bàn về khẩu chiến, bọn họ không phải là đối thủ của cô, còn bàn về đánh nhau, bọn họ càng không phải đối thủ của cô à nha!
“Ồ, đó là ai vậy?” Một thím đột nhiên bất ngờ hét lên một tiếng, phá vỡ bầu không khí quỷ dị.
Mọi người kể cả Lâm Kinh Nguyệt, đều đồng loạt nhìn qua.
“Ăn mặc thật đẹp, không biết là họ hàng nhà ai ở trong thành nữa?”
Đối diện có hai người đi tới, là một nam một nữ, người đàn ông khoảng tầm hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng và quần yếm màu xanh lam. Còn người phụ nữ kia chắc là người lớn trong nhà, bà mặc áo sơ mi hoa và quần tây đen, đi giày bảo hộ lao động, tóc chải bóng mượt, chủ yếu là có chút mập mạp, vừa nhìn là biết trong nhà cũng giàu có.
Đầu năm nay, những người có thể nuôi ra được một thân mập mạp như vậy, đều cần có bản lĩnh thật sự.
“Mấy người không biết sao? Hình như là họ đến nhà đại đội trưởng để xem mắt nha đầu Thúy Hoa kia.” Đôi mắt của một cô gái nhỏ lóe lên.
“Nha đầu Thúy Hoa kia sắp gả cho người trong thành à? Số phận gì vậy?!”
Một đám bà tám nhất thời bị mùi dấm bao phủ.
Khắp nơi đều xì xào, bàn tán.
Lâm Kinh Nguyệt cũng ở một bên, nghe được lời chua xót của các thím khóe miệng cô giật giật.
Cô lắc đầu, đang chuẩn bị rời đi, thì ai ngờ người ở phía đối diện kia, đột nhiên bước lớn bước nhỏ đi tới trước mặt cô.
“Đồng chí, là cô à!”
Thái Cẩm Châu không ngờ được là, mình sẽ được gặp lại cô gái mà mình vừa gặp đã khó quên ở chỗ này, bây giờ mặt anh ta cũng đang đỏ bừng vì kích động.
Đôi mắt của các thím lập tức sáng lấp lánh, tâm hồn buôn chuyện cũng bắt đầu bùng cháy.
Khóe miệng Lâm Kinh Nguyệt giật một cái, “Anh là ai?”
Ánh mắt Thái Cẩm Châu tối sầm lại, “Hai ngày trước ở tiệm cơm Quốc Doanh, tôi và đồng chí đã ngồi chung bàn với nhau.”
“Ồ, là anh à, có chuyện gì sao?” Vẻ mặt của Lâm Kinh Nguyệt lạnh nhạt.
Thái Cẩm Châu ngẩn người, “Không có, không có gì hết.”
Không có chuyện gì thì tốt, Lâm Kinh Nguyệt gật gật đầu, đẩy xe đạp đi vòng qua bọn họ, đi vào thôn.
“Đồng chí, tôi còn chưa hỏi...” Thái Cẩm Châu vội vàng mở miệng, đang muốn hỏi tên thì bị mẹ mình kéo một phen.
Lúc anh nhìn lại, Lâm Kinh Nguyệt đã biến mất, trong lòng có chút mất mát.
Ánh mắt của Thím Lưu đảo qua, “Chàng trai, hai người đến xem mắt con gái nhà đại đội trưởng sao? Mà tại sao cậu còn biết Lâm Tri Thanh nữa?”
Lâm Tri Thanh?
Hóa ra cô ấy là tri thanh.
Mẹ Thái thấy con trai mình rơi vào tình trạng hồn bay phách lạc, trong lòng bà có chút cạn lời, bà nhìn về phía quần chúng ăn dưa nói: “Cái gì mà đi xem mắt chứ? Khoảng thời gian trước Xuân Hương có giúp tôi chút việc, bây giờ tôi đến là để cảm ơn cô ấy thôi.” Xuân Hương là tên của thím Xuân.
Bà nói như vậy, mặc dù mọi người đều không tin, nhưng cũng không ai phản bác.
Người ta là người ở trong thành phố, người ta nói cái gì thì chính là cái đó.
Mẹ Thái kéo con trai của mình một phen, sau đó hai người rời khỏi đại đội Thanh Sơn.
Ngay sau khi họ rời đi, cổng làng đã lập tức nổ tung.
Trên đường đi, thấy xung quanh không có ai, mẹ Thái nhìn thoáng qua đứa con trai đang có ánh mắt bơ phờ này, “Mặc dù mẹ cũng không muốn nửa kia của con là Lý Thúy Hoa, nhưng con cũng mau dẹp bỏ những ý nghĩ trong lòng đó đi, mẹ sẽ tìm cho con một người khác.”
Nói tới đây, trong lòng bà cũng rất bất mãn, ánh mắt của người giới thiệu cũng thật kém, trong lòng nha đầu kia rõ ràng đã có người khác.
Con trai bà cũng không phải là bắp cải thối rữa gì, đúng là khinh người quá đáng.
Điều kiện của Lý gia cũng không phải không tốt, nhưng trong lòng con gái nhà bọn họ đã có người khác, còn xem mắt cái gì nữa, bọn họ coi nhà bà là cái gì?
“Mẹ, Lâm Tri Thanh cô ấy...”
“Trước tiên, con cảm thấy bản thân mình như thế nào? Mà người ta sẽ để ý đến con sao?” Mẹ Thái khinh bỉ nhìn con trai mình.
Đều là phụ nữ, bà đương nhiên biết cô gái kia chẳng những không có ý nghĩ gì với con trai mình, ngược lại còn có phần phản kháng.
Trong lòng bà cũng bất mãn, nhưng nghĩ đến bộ dạng ngốc nghếch của con trai mình, bà chỉ có thể nói thật: “Mẹ đây không phải phân biệt đối xử Tri Thanh, nhưng cô gái kia vừa nhìn đã biết là từ nhỏ đã được trong nhà nuông chiều, ngoại hình lại rất xinh đẹp, con đó, con có bảo vệ được người ta không? Ngay cả khi con có thể, vậy người ta có muốn không?”
Người ta thấy con đều hận không thể đi đường vòng, con trai ngốc ạ.
“Còn nữa, con không xứng với người ta.”
Thái Cẩm Châu sắc mặt tái nhợt, “Mẹ, con vô dụng như vậy sao?”
“Phải!” Mẹ Thái không chút nể mặt mà đâm thêm một nhát nữa.
“....” Mẹ có thực sự là mẹ ruột của con không?
“Mẹ cũng quen cô ấy, sao mẹ lại cho rằng con không xứng chứ? Lỡ đâu cô ấy thích vẻ đẹp bên trong của con thì sao?”
“Chỉ dựa vào những lời này của con, càng không xứng.” Mẹ Thái ghét bỏ ra mặt, “Chỉ riêng ngoại hình của con thôi cũng đã không xứng rồi, không cần nghĩ tới những thứ khác đâu, con trai à, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ tìm được cho con một người ngang hàng với con.”
Cũng ngốc y chang con vậy.
Thái Cẩm Châu: “....” Lên cơn nhồi máu cơ tim, không thể thở được.
Cùng lúc đó, trong nhà đại đội trưởng ai cũng than ngắn thở dài, sắc mặt Lý Thúy Hoa cũng rất khó coi, vừa cảm thấy bối rối, vừa cảm thấy may mắn.
Về việc bối rối đó là, Thái Cẩm Châu dường như không tốt như cô nghĩ, còn về may mắn là anh ta cũng không nhìn trúng cô, như vậy có phải là cô còn có cơ hội hay không?
Thím Xuân nhìn thoáng qua con gái của mình, thở dài một hơi thật sâu.
Ở Tri Thanh điểm, Lâm Kinh Nguyệt trả xe đạp cho Giang Tầm, rồi khiêng bưu kiện vào phòng.
Cô tò mò, trong bưu kiện này có cái gì?
Còn nữa, là ai đã gửi nó tới?
Sau khi mở ra, cô càng thêm ngây người, ba lon sữa mạch nha, ba hộp trái cây đóng hộp, hai cân kẹo thỏ trắng lớn, hai cân kẹo trái cây, hai cân bánh quy, mười cân gạo, mười cân mì trắng. Còn có, hai kiện Bragi, một đôi giày da nhỏ, hai cái áo khoác bông mới, hai bộ áo len, một bộ quần len.
Tất cả đều được chuẩn bị cẩn thận, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng chất liệu làm quần áo đều là hàng tốt.
Trong lòng cô ngây ngốc không chịu nổi, nhưng trong bưu kiện cũng không có một bức thư hay lời nhắn nào.
Chính xác thì đó là ai?
--------
[ Ngoài lề ]
Lâm Kinh Nguyệt: trời cho? Nhận? Hay là không nhận?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.