Thập Niên 70: Bé Con Có Hỏa Nhãn Kim Tinh
Chương 47:
Phó Hồng Trang
19/09/2024
Đợi buổi chiều làm công xong, ba anh em đồng loạt chạy lên núi, khi đi ngang qua cái mương bắt cá chạch, thì nó đã bị nắng hong khô không còn nước, đều là bùn, còn có mấy đứa nhỏ choai choai đang ở trong mương bắt cá chạch, đoán chừng vì buổi trưa đã bị mọi người bắt một lần, nên bây giờ cũng không có thu hoạch gì.
Bối Bối có hơi rối rắm, bé muốn chơi bùn, dẫm nước bùn.
Khương Chi Ngộ nói nhỏ: “Gà quay, gà quay.”
Bối Bối chạy nhanh theo các anh lên núi, bây giờ người trong thôn bắt đầu ăn hai bữa cơm, sau khi làm công xong cũng sẽ không về nhà, mà đi lên núi, nấm mộc nhĩ thì khó tìm, nhưng khắp nơi trên đồi đều là rau dại, hái nhiều một chút rồi phơi khô và ướp, cất giữ vào mùa đông có thể ăn.
Đợi tới chân núi, ba người đi xem hang thỏ dưới cây dương liễu trước, đám cỏ xanh ở trước cửa hang thỏ bị dẫm nát, mấy đứa trẻ choai choai cầm cỏ hun, hy vọng bên trong có thể chạy ra mấy con thỏ mập.
Nhưng thỏ con đã không dám tới.
Bối Bối đi theo sau các anh lên núi, gặp phải đám rau dại còn non, nên đào trước, Bối Bối không thích ăn, nhưng lại thích đào chơi, bé đào từng nắm rau dại trong đất lên, lại ném vào thùng gỗ, một công việc khiến bé vui vẻ.
Trong một bụi cây, một đám hành dại mọc dài, có hơn chục củ, ba anh em hái tất cả, trộn nó rồi kẹp với bánh bao, vị ăn vào ngon hơn rau dại nhiều.
Đợi đến giữa sườn núi, Khương Chi Ngộ kéo Bối Bối lên một cây hoè già: “Bối Bối, chỗ này cao, đứng ở đây có thể thấy phía xa, em đứng đây xem đi.”
Bối Bối ngồi trên thân cây nhìn tứ phương, phong cảnh trên núi thật đẹp, chỗ nào cũng xanh mơn mởn, cũng không vì khô hạn mà khô héo, cỏ cây xum xuê, tràn ngập sức sống.
Bé nhìn nhìn, thì một hình ảnh ba chiều hiện ra trong tâm trí bé, Khương Chi Hoài đứng dưới gốc cây, ngũ quan của anh cực kỳ rõ ràng, trên lỗ tai còn có một nốt ruồi đen.
Ở phía xa hơn, là một cây dương liễu cao chót vót, phía trên ngọn cây có một tổ chim nhỏ, bọn nó cực kỳ nhỏ, còn chưa mọc lông chim, toàn thân hồng hồng, từng con duỗi cổ ra, mở to miệng nhỏ, đợi mẹ đút ăn.
Trong lùm cây xa hơn một chút, có các loại hoa cỏ dại sinh trưởng. Con bướm bay múa, ong đi hút mật, một con rắn bò vào trong lùm cây, bên trong có một tổ trứng, con rắn đứng thẳng thân mình, phun lưỡi rắn bò vào.
Rắn há to miệng, một quả trứng bị nó nuốt vào, nó há miệng nuốt cái trứng thứ hai.
Đột nhiên, một con gà rừng xuất hiện, vùng vẫy cánh chạy như bay đến, cái miệng bén nhọn của gà rừng mổ vào đầu rắn. Con rắn giống như đối diện với kẻ thù mạnh, vội vàng rời khỏi tổ gà muốn chạy trốn.
Gà rừng đuổi theo, tiếp tục mổ đầu rắn, con rắn không thể tránh được, lập tức dựng đầu lên muốn phản công, sau khi gà rừng lùi về sau vài bước, khi con rắn chạy trốn lần nữa, thì nó tiếp tục tấn công.
Lần này, đầu rắn bị mổ trầy da, ngã trên mặt đất, gà rừng tới gần, mổ vào đuôi nó, mổ liên tục vài lần, thì đuôi cũng bị mổ tróc da, gà rừng ngậm đuôi rắn, kéo về phía lùm cây.
Ngay sau đó, đầu rắn lại đứng lên lần nữa, vậy mà nó lại giả chết, thân rắn trực tiếp cuốn lấy cổ gà rừng, gà rừng vùng vẫy cánh phản kháng, thân rắn lại càng cuốn chặt hơn, tiếng vỗ cánh của gà rừng ngày càng chậm, răng rắc một tiếng, cổ gà gãy, cổ gà rừng mềm oặt, không còn sức sống.
Con rắn đại chiến một lúc, cũng rất mệt, nó từ từ bỏ đến ổ gà, mở to miệng, muốn nuốt cái trứng thứ hai vào.
Bối Bối á một tiếng: “Trứng gà của em.”
Bối Bối có hơi rối rắm, bé muốn chơi bùn, dẫm nước bùn.
Khương Chi Ngộ nói nhỏ: “Gà quay, gà quay.”
Bối Bối chạy nhanh theo các anh lên núi, bây giờ người trong thôn bắt đầu ăn hai bữa cơm, sau khi làm công xong cũng sẽ không về nhà, mà đi lên núi, nấm mộc nhĩ thì khó tìm, nhưng khắp nơi trên đồi đều là rau dại, hái nhiều một chút rồi phơi khô và ướp, cất giữ vào mùa đông có thể ăn.
Đợi tới chân núi, ba người đi xem hang thỏ dưới cây dương liễu trước, đám cỏ xanh ở trước cửa hang thỏ bị dẫm nát, mấy đứa trẻ choai choai cầm cỏ hun, hy vọng bên trong có thể chạy ra mấy con thỏ mập.
Nhưng thỏ con đã không dám tới.
Bối Bối đi theo sau các anh lên núi, gặp phải đám rau dại còn non, nên đào trước, Bối Bối không thích ăn, nhưng lại thích đào chơi, bé đào từng nắm rau dại trong đất lên, lại ném vào thùng gỗ, một công việc khiến bé vui vẻ.
Trong một bụi cây, một đám hành dại mọc dài, có hơn chục củ, ba anh em hái tất cả, trộn nó rồi kẹp với bánh bao, vị ăn vào ngon hơn rau dại nhiều.
Đợi đến giữa sườn núi, Khương Chi Ngộ kéo Bối Bối lên một cây hoè già: “Bối Bối, chỗ này cao, đứng ở đây có thể thấy phía xa, em đứng đây xem đi.”
Bối Bối ngồi trên thân cây nhìn tứ phương, phong cảnh trên núi thật đẹp, chỗ nào cũng xanh mơn mởn, cũng không vì khô hạn mà khô héo, cỏ cây xum xuê, tràn ngập sức sống.
Bé nhìn nhìn, thì một hình ảnh ba chiều hiện ra trong tâm trí bé, Khương Chi Hoài đứng dưới gốc cây, ngũ quan của anh cực kỳ rõ ràng, trên lỗ tai còn có một nốt ruồi đen.
Ở phía xa hơn, là một cây dương liễu cao chót vót, phía trên ngọn cây có một tổ chim nhỏ, bọn nó cực kỳ nhỏ, còn chưa mọc lông chim, toàn thân hồng hồng, từng con duỗi cổ ra, mở to miệng nhỏ, đợi mẹ đút ăn.
Trong lùm cây xa hơn một chút, có các loại hoa cỏ dại sinh trưởng. Con bướm bay múa, ong đi hút mật, một con rắn bò vào trong lùm cây, bên trong có một tổ trứng, con rắn đứng thẳng thân mình, phun lưỡi rắn bò vào.
Rắn há to miệng, một quả trứng bị nó nuốt vào, nó há miệng nuốt cái trứng thứ hai.
Đột nhiên, một con gà rừng xuất hiện, vùng vẫy cánh chạy như bay đến, cái miệng bén nhọn của gà rừng mổ vào đầu rắn. Con rắn giống như đối diện với kẻ thù mạnh, vội vàng rời khỏi tổ gà muốn chạy trốn.
Gà rừng đuổi theo, tiếp tục mổ đầu rắn, con rắn không thể tránh được, lập tức dựng đầu lên muốn phản công, sau khi gà rừng lùi về sau vài bước, khi con rắn chạy trốn lần nữa, thì nó tiếp tục tấn công.
Lần này, đầu rắn bị mổ trầy da, ngã trên mặt đất, gà rừng tới gần, mổ vào đuôi nó, mổ liên tục vài lần, thì đuôi cũng bị mổ tróc da, gà rừng ngậm đuôi rắn, kéo về phía lùm cây.
Ngay sau đó, đầu rắn lại đứng lên lần nữa, vậy mà nó lại giả chết, thân rắn trực tiếp cuốn lấy cổ gà rừng, gà rừng vùng vẫy cánh phản kháng, thân rắn lại càng cuốn chặt hơn, tiếng vỗ cánh của gà rừng ngày càng chậm, răng rắc một tiếng, cổ gà gãy, cổ gà rừng mềm oặt, không còn sức sống.
Con rắn đại chiến một lúc, cũng rất mệt, nó từ từ bỏ đến ổ gà, mở to miệng, muốn nuốt cái trứng thứ hai vào.
Bối Bối á một tiếng: “Trứng gà của em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.