Thập Niên 70: Bé Con Có Hỏa Nhãn Kim Tinh
Chương 48:
Phó Hồng Trang
19/09/2024
Nháy mắt con rắn đó đứng lên, đôi mắt rắn hoảng sợ nhìn bốn phía, lại không dám ở lâu, soạt một tiếng chạy mất.
Ngay sau đó, hình ảnh ba chiều đột nhiên cuộn tròn rồi biến mất, Khương Chi Ngộ lôi kéo Bối Bối kích động hỏi: “Trứng gà gì? Ở đâu?”
Bối Bối vui vẻ tới mức mặt đỏ bừng: “Ở lùm cây xa kia, một con gà rừng và một con rắn đại chiến, bây giờ rắn chạy rồi, chỉ còn gà rừng đã chết và một tổ trứng gà, chúng ta đi mau.”
“Má, gà rừng đã chết và trứng gà rừng?” Khương Chi Ngộ vui mừng tới mức muốn ngừng đập.
Khương Chi Hoài: “Rắn chạy?”
Khương Chi Ngộ bế Bối Bối xuống: “Chi Hoài, đỡ Bối Bối.”
Khương Chi Hoài duỗi tay nhận Bối Bối, ôm bé xuống.
Bối Bối vui vẻ lôi kéo Khương Chi Hoài: “Chúng ta đi mau, con rắn đó đừng quay lại cướp trứng gà nữa, một ngụm của nó có thể ăn được một quả trứng.”
Khương Chi Ngộ từ trên tán cây nhảy xuống, quá kinh ngạc, cậu hỏi lại: “Một ngụm một quả trứng gà? Con rắn lớn bao nhiêu?”
Bối Bối duỗi tay nhỏ ra: “Không dài bằng tay em.” Sau đó mỗi tay lôi kéo một người anh: “Ở lùm cây phía trước, đi mau.”
Khương Chi Hoài nhíu mày: “Đợi đã, anh đi tìm một cây gậy dài, nếu con rắn quay lại thì quá nguy hiểm.”
Thật ra lùm cây không quá xa, chỉ hơi khuất một chút, khi ba người tới lùm cây, Khương Chi Hoài cầm cây gỗ dài, Khương Chi Ngộ nhặt một tảng đá lớn bỏ vào trong túi.
“Bối Bối, em còn thấy được bên trong không? Con rắn đó có quay lại không?” Khương Chi Hoài hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Bối Bối kích động đến mức phiếm hồng, bé không sợ rắn, hiện tại trong đầu đều là gà quay: “Không nhìn thấy, gà rừng và trứng gà, hít hà.”
Bé nuốt một ngụm nước miếng, chỉ muốn chạy về phía bụi cây.
Khương Chi Ngộ túm chặt cổ áo sau của bé: “Em không biết sợ sao? Lỡ đâu con rắn đó quay lại làm em bị thương thì sao? Chỉ nhìn dấu vết này thôi cũng thấy kịch liệt rồi.”
Trên cỏ dại xung quanh vẫn còn dấu vết cuộc đại chiến của rắn và gà, cỏ dại đều bị nghiền nát, lông gà rừng thấy được ở khắp nơi, máu chảy ra ở vài nơi còn chưa khô.
Khương Chi Ngộ hỏi: “Tổ gà ở chỗ nào?”
Bối Bối miêu tả đại khái, Khương Chi Ngộ ném 5,6 cây gỗ vào trong lùm cây, bên trong rất yên lặng, cũng không có động tĩnh gì.
Khương Chi Hoài nói: “Anh đi vào trong em, em ở ngoài coi Bối Bối.”
Khương Chi Ngộ trợn mắt: “Thôi đi, về phương diện này anh không bằng em, chắc không phải có rắn, nếu thật sự có rắn bên trong, em dùng cây gậy dài 7 tấc này đánh nó chết, buổi tối chúng ta ăn canh rắn.”
Khương Chi Hoài: “Em khoác loác lên tận trời rồi.”
Khương Chi Ngộ cầm gậy, đi vào lùm cây: “Anh bảo vệ Bối Bối đi.”
Bối Bối cũng muốn đi, nhưng đáng tiếc bị Khương Chi Hoài kéo, bé trợn tròn mắt nhìn vào trong, nhưng không nhìn thấy gì.
Đại khái qua khoảng nửa phút, bên trong đột nhiên truyền đến giọng cười của Khương Chi Ngộ: “Gà rừng, trứng gà rừng, haha.”
Bối Bối lại lần nữa muốn chui vào trong, Khương Chi Hoài nói: “Bên trong có gai, Chi Ngộ sẽ ra ngay.”
Vừa dứt lời, Khương Chi Ngộ một tay cầm gậy, một tay xách gà rừng, trong túi đều là trứng gà rừng, cậu cười đến đỏ mặt, nụ cười kéo dài tới bên tai, lộ ra hàm răng: “Bối Bối, gà rừng, gà rừng nặng 4 cân, còn 6 quả trứng gà rừng nữa, anh vui đến điên mất.”
Khương Chi Hoài nhìn gà rừng khoảng ba giây, trong mắt đều là ý cười, anh cúi người bế Bối Bối lên: “Em ra khỏi đây trước khi vui vẻ đến điên đi, gà rừng và trứng gà rừng đều có sức hấp dẫn như nhau với rắn đó.”
Anh vẫn còn sợ con rắn đó, con rắn đó quá doạ người.
Ngay sau đó, hình ảnh ba chiều đột nhiên cuộn tròn rồi biến mất, Khương Chi Ngộ lôi kéo Bối Bối kích động hỏi: “Trứng gà gì? Ở đâu?”
Bối Bối vui vẻ tới mức mặt đỏ bừng: “Ở lùm cây xa kia, một con gà rừng và một con rắn đại chiến, bây giờ rắn chạy rồi, chỉ còn gà rừng đã chết và một tổ trứng gà, chúng ta đi mau.”
“Má, gà rừng đã chết và trứng gà rừng?” Khương Chi Ngộ vui mừng tới mức muốn ngừng đập.
Khương Chi Hoài: “Rắn chạy?”
Khương Chi Ngộ bế Bối Bối xuống: “Chi Hoài, đỡ Bối Bối.”
Khương Chi Hoài duỗi tay nhận Bối Bối, ôm bé xuống.
Bối Bối vui vẻ lôi kéo Khương Chi Hoài: “Chúng ta đi mau, con rắn đó đừng quay lại cướp trứng gà nữa, một ngụm của nó có thể ăn được một quả trứng.”
Khương Chi Ngộ từ trên tán cây nhảy xuống, quá kinh ngạc, cậu hỏi lại: “Một ngụm một quả trứng gà? Con rắn lớn bao nhiêu?”
Bối Bối duỗi tay nhỏ ra: “Không dài bằng tay em.” Sau đó mỗi tay lôi kéo một người anh: “Ở lùm cây phía trước, đi mau.”
Khương Chi Hoài nhíu mày: “Đợi đã, anh đi tìm một cây gậy dài, nếu con rắn quay lại thì quá nguy hiểm.”
Thật ra lùm cây không quá xa, chỉ hơi khuất một chút, khi ba người tới lùm cây, Khương Chi Hoài cầm cây gỗ dài, Khương Chi Ngộ nhặt một tảng đá lớn bỏ vào trong túi.
“Bối Bối, em còn thấy được bên trong không? Con rắn đó có quay lại không?” Khương Chi Hoài hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Bối Bối kích động đến mức phiếm hồng, bé không sợ rắn, hiện tại trong đầu đều là gà quay: “Không nhìn thấy, gà rừng và trứng gà, hít hà.”
Bé nuốt một ngụm nước miếng, chỉ muốn chạy về phía bụi cây.
Khương Chi Ngộ túm chặt cổ áo sau của bé: “Em không biết sợ sao? Lỡ đâu con rắn đó quay lại làm em bị thương thì sao? Chỉ nhìn dấu vết này thôi cũng thấy kịch liệt rồi.”
Trên cỏ dại xung quanh vẫn còn dấu vết cuộc đại chiến của rắn và gà, cỏ dại đều bị nghiền nát, lông gà rừng thấy được ở khắp nơi, máu chảy ra ở vài nơi còn chưa khô.
Khương Chi Ngộ hỏi: “Tổ gà ở chỗ nào?”
Bối Bối miêu tả đại khái, Khương Chi Ngộ ném 5,6 cây gỗ vào trong lùm cây, bên trong rất yên lặng, cũng không có động tĩnh gì.
Khương Chi Hoài nói: “Anh đi vào trong em, em ở ngoài coi Bối Bối.”
Khương Chi Ngộ trợn mắt: “Thôi đi, về phương diện này anh không bằng em, chắc không phải có rắn, nếu thật sự có rắn bên trong, em dùng cây gậy dài 7 tấc này đánh nó chết, buổi tối chúng ta ăn canh rắn.”
Khương Chi Hoài: “Em khoác loác lên tận trời rồi.”
Khương Chi Ngộ cầm gậy, đi vào lùm cây: “Anh bảo vệ Bối Bối đi.”
Bối Bối cũng muốn đi, nhưng đáng tiếc bị Khương Chi Hoài kéo, bé trợn tròn mắt nhìn vào trong, nhưng không nhìn thấy gì.
Đại khái qua khoảng nửa phút, bên trong đột nhiên truyền đến giọng cười của Khương Chi Ngộ: “Gà rừng, trứng gà rừng, haha.”
Bối Bối lại lần nữa muốn chui vào trong, Khương Chi Hoài nói: “Bên trong có gai, Chi Ngộ sẽ ra ngay.”
Vừa dứt lời, Khương Chi Ngộ một tay cầm gậy, một tay xách gà rừng, trong túi đều là trứng gà rừng, cậu cười đến đỏ mặt, nụ cười kéo dài tới bên tai, lộ ra hàm răng: “Bối Bối, gà rừng, gà rừng nặng 4 cân, còn 6 quả trứng gà rừng nữa, anh vui đến điên mất.”
Khương Chi Hoài nhìn gà rừng khoảng ba giây, trong mắt đều là ý cười, anh cúi người bế Bối Bối lên: “Em ra khỏi đây trước khi vui vẻ đến điên đi, gà rừng và trứng gà rừng đều có sức hấp dẫn như nhau với rắn đó.”
Anh vẫn còn sợ con rắn đó, con rắn đó quá doạ người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.