Thập Niên 70: Bia Đỡ Đạn Là Thiên Kim Thật
Chương 34:
Mạn Thu
11/12/2023
Nhưng Tiêu Bảo Trân lại không phải như vậy, cô ấy không chỉ một lần nhìn thấy cô ta cắn bánh bao bột mì trắng mấy miếng rồi tiện tay ném đi.
Chẳng lẽ đồng hương nhận nuôi Bảo Trân vì cầm tiền của bọn họ mà áy náy, cho nên quá nuông chiều Bảo Trân, chiều hư cô ta?
Cô ấy theo bản năng cảm thấy không có khả năng lắm, phải biết rằng lương thực là căn bản của nông dân, dù nuông chiều, cũng không có khả năng để cô ta lãng phí như vậy.
Không phải nói đứa nhỏ không thể kén ăn, mà là lấy việc cô ấy gặp nhiều đứa nhỏ nông thôn như vậy, chỉ có người cảm thấy không đủ ăn, không có người cảm thấy không ngon.
Trong quân khu có vài quân tẩu từ nông thôn đưa theo đứa nhỏ tới, các cô ấy đều ghét bỏ đứa nhỏ ăn nhiều, lại chưa từng nói có đứa nhỏ nào không muốn ăn.
Bản năng cô ấy không thích những đứa trẻ không trân trọng lương thực, bây giờ là lúc nào, đã là năm thứ hai hạn hán, cho dù là quân khu, cũng cung cấp khó khăn.
Cô ấy tự nhận đã hết sức cho con gái ăn thức ăn ngon nhất, nhưng trên mặt con gái luôn có thể nhìn thấy sự không hài lòng, giống như cô ấy bạc đãi cô ta, có đôi khi cô ấy sẽ không nhịn được hoài nghi, đây thật sự là đứa nhỏ lớn lên ở nông thôn sao?
Tiêu Bảo Trân không biết lời nói cử chỉ của mình bị người ta nghi ngờ, cô ta còn đang suy nghĩ, làm thế nào có thể để mẹ tặng cô ta nhiều vàng bạc trang sức chút, cô ta sớm tìm chỗ giấu đi, miễn cho mười năm kia bị người ta lục soát mất.
Cô ta chưa từng nghĩ tới, người mẹ này của cô ta sinh ở nhà giàu có, thành phần như vậy sẽ chịu nhiều đau khổ trong mười năm đó, cũng chưa từng nghĩ tới dùng cách của mình hơi nhắc nhở một hai câu, cho dù chỉ nói một câu, cất kỹ những thứ quan trọng, cô ấy cũng sẽ nhận được lợi ích.
So với Tiêu Bảo Trân còn đắm chìm trong sự thay đổi lớn trong cuộc sống, có thể trải qua những ngày vui như điên từng tha thiết ước mơ, lại không kịp thời thấy rõ thế cục, Tiêu Cửu lại tương đối làm đến nơi đến chốn.
Cho dù cô có được năng lực và kỳ ngộ mà người thường khó có thể với tới, mỗi ngày nhiều nhất cô nghĩ vẫn là làm thế nào tìm được càng nhiều rau dại làm phong phú không gian của cô, sau đó bất động thanh sắc lấy ra cải thiện thức ăn trong nhà, sống sót qua hơn một năm tiếp theo vẫn còn thiếu lương thực.
Cô không phải không hưng phấn với không gian thần vật nghịch thiên như vậy, không phải không kích động, mà là, cô vẫn luôn có dị năng bên người, so với những người khác, cô đã trải qua một lần vui mừng điên cuồng, sau đó cẩn thận dè dặt, đến cuối cùng là bình tĩnh thong dong.
Cô có thể kiểm soát cảm xúc của mình khá tốt.
Được rồi, cô vẫn không thể khống chế được cảm xúc của mình, cô quá kích động, vốn dĩ cho rằng, sau khi có chuyện Tiêu Thiết Đản đi lạc trên núi, trong khoảng thời gian ngắn, cô khẳng định không có cách nào lên núi nữa.
Không nghĩ tới, chỉ qua vài ngày ông nội lại dẫn cô lên núi, cô quả thực vui vẻ muốn nhảy nhót tại chỗ vài cái, nhưng mà, nhìn Tiểu Thiết Đản trông mong nhìn bọn họ, lương tâm Tiêu Cửu hơi đau chút, sau đó đã đi theo ông nội, còn xoay người vẫy vẫy tay với bạn học Tiểu Thiết Đản thân ái.
Tiêu Thiết Đản:...... Vậy anh cám ơn em lễ phép như vậy nhé?
Biết mình nhất định sẽ không được đưa lên núi, Tiêu Thiết Đản cũng nhận mệnh, ai bảo mình quá bướng bỉnh chứ, không có việc gì, gần đây, cậu ngoan chút, không lâu sau, người lớn sẽ quên chuyện này, đến lúc đó, cậu lại có thể cùng em gái hưởng thụ đãi ngộ giống nhau.
“Đúng rồi, cha đâu? Ông nội đi lên núi, con đi tìm cha chơi.”
“Cha con à, lên núi rồi, ra ngoài còn sớm hơn ông con.”
Chẳng lẽ đồng hương nhận nuôi Bảo Trân vì cầm tiền của bọn họ mà áy náy, cho nên quá nuông chiều Bảo Trân, chiều hư cô ta?
Cô ấy theo bản năng cảm thấy không có khả năng lắm, phải biết rằng lương thực là căn bản của nông dân, dù nuông chiều, cũng không có khả năng để cô ta lãng phí như vậy.
Không phải nói đứa nhỏ không thể kén ăn, mà là lấy việc cô ấy gặp nhiều đứa nhỏ nông thôn như vậy, chỉ có người cảm thấy không đủ ăn, không có người cảm thấy không ngon.
Trong quân khu có vài quân tẩu từ nông thôn đưa theo đứa nhỏ tới, các cô ấy đều ghét bỏ đứa nhỏ ăn nhiều, lại chưa từng nói có đứa nhỏ nào không muốn ăn.
Bản năng cô ấy không thích những đứa trẻ không trân trọng lương thực, bây giờ là lúc nào, đã là năm thứ hai hạn hán, cho dù là quân khu, cũng cung cấp khó khăn.
Cô ấy tự nhận đã hết sức cho con gái ăn thức ăn ngon nhất, nhưng trên mặt con gái luôn có thể nhìn thấy sự không hài lòng, giống như cô ấy bạc đãi cô ta, có đôi khi cô ấy sẽ không nhịn được hoài nghi, đây thật sự là đứa nhỏ lớn lên ở nông thôn sao?
Tiêu Bảo Trân không biết lời nói cử chỉ của mình bị người ta nghi ngờ, cô ta còn đang suy nghĩ, làm thế nào có thể để mẹ tặng cô ta nhiều vàng bạc trang sức chút, cô ta sớm tìm chỗ giấu đi, miễn cho mười năm kia bị người ta lục soát mất.
Cô ta chưa từng nghĩ tới, người mẹ này của cô ta sinh ở nhà giàu có, thành phần như vậy sẽ chịu nhiều đau khổ trong mười năm đó, cũng chưa từng nghĩ tới dùng cách của mình hơi nhắc nhở một hai câu, cho dù chỉ nói một câu, cất kỹ những thứ quan trọng, cô ấy cũng sẽ nhận được lợi ích.
So với Tiêu Bảo Trân còn đắm chìm trong sự thay đổi lớn trong cuộc sống, có thể trải qua những ngày vui như điên từng tha thiết ước mơ, lại không kịp thời thấy rõ thế cục, Tiêu Cửu lại tương đối làm đến nơi đến chốn.
Cho dù cô có được năng lực và kỳ ngộ mà người thường khó có thể với tới, mỗi ngày nhiều nhất cô nghĩ vẫn là làm thế nào tìm được càng nhiều rau dại làm phong phú không gian của cô, sau đó bất động thanh sắc lấy ra cải thiện thức ăn trong nhà, sống sót qua hơn một năm tiếp theo vẫn còn thiếu lương thực.
Cô không phải không hưng phấn với không gian thần vật nghịch thiên như vậy, không phải không kích động, mà là, cô vẫn luôn có dị năng bên người, so với những người khác, cô đã trải qua một lần vui mừng điên cuồng, sau đó cẩn thận dè dặt, đến cuối cùng là bình tĩnh thong dong.
Cô có thể kiểm soát cảm xúc của mình khá tốt.
Được rồi, cô vẫn không thể khống chế được cảm xúc của mình, cô quá kích động, vốn dĩ cho rằng, sau khi có chuyện Tiêu Thiết Đản đi lạc trên núi, trong khoảng thời gian ngắn, cô khẳng định không có cách nào lên núi nữa.
Không nghĩ tới, chỉ qua vài ngày ông nội lại dẫn cô lên núi, cô quả thực vui vẻ muốn nhảy nhót tại chỗ vài cái, nhưng mà, nhìn Tiểu Thiết Đản trông mong nhìn bọn họ, lương tâm Tiêu Cửu hơi đau chút, sau đó đã đi theo ông nội, còn xoay người vẫy vẫy tay với bạn học Tiểu Thiết Đản thân ái.
Tiêu Thiết Đản:...... Vậy anh cám ơn em lễ phép như vậy nhé?
Biết mình nhất định sẽ không được đưa lên núi, Tiêu Thiết Đản cũng nhận mệnh, ai bảo mình quá bướng bỉnh chứ, không có việc gì, gần đây, cậu ngoan chút, không lâu sau, người lớn sẽ quên chuyện này, đến lúc đó, cậu lại có thể cùng em gái hưởng thụ đãi ngộ giống nhau.
“Đúng rồi, cha đâu? Ông nội đi lên núi, con đi tìm cha chơi.”
“Cha con à, lên núi rồi, ra ngoài còn sớm hơn ông con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.