Thập Niên 70: Cả Nhà Là Thánh Cãi
Chương 38: Câu Cá
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
01/11/2022
Cô bé rất hài lòng về thành quả ngày hôm nay, lại nhìn sang đám Lâm Nhị Bảo đang câu cá, khóe miệng nhịn không được giật giật.
Một người ngồi đó mải miết câu, đám còn lại thì đứng trên bờ ao cầm đá thi nhau ném thia lia, tranh xem ai lia được xa hơn.
Như này mà câu được cá mới lạ đấy, Bì Tiểu Tiểu câm nín vô cùng.
“Tiểu Tiểu, chúng ta cũng chơi ném thia lia đi?” – Bì Hướng Dương nhấp nhổm muốn chơi thử.
Viên đá dẹt lướt bốn năm lần trên mặt ao rồi chìm xuống.
“Được chứ A Dương.” – Mấy bé trai rất nhanh túm tụm lại, hoàn toàn ném chuyện câu cá ra sau đầu, đống cần câu vứt chỏng chơ trên bờ.
Bì Tiểu Tiểu thở dài, sau đó cầm lấy một chiếc cần câu, dừng sức nhấc lên, đợi dây câu trồi lên mới phát hiện mồi câu đã sớm bị cá ăn mất.
Muốn có cá quả nhiên vẫn phải tự lực cánh sinh.
Bì Tiểu Tiểu xuyên mồi qua lưỡi câu rồi quăng dây ra xa, cầm cần đứng bên bờ yên lặng chờ đợi.
Giờ muốn đổi sang chỗ khác câu cũng chẳng được, bọn con trai ném thia lia khắp ao cá luôn rồi.
Đôi mắt Bì Tiểu Tiểu không quá to nhưng lông mi đặc biệt dài, tựa như chiếc quạt nan nhỏ rủ bóng xuống, sống mũi cao thẳng, mang theo chút vẻ Tây Tây, sắc mặt tái nhợt tăng thêm mấy phần yểu điệu.
Lúc này lực chú ý của cô đều tập trung trên ao.
Đá liệng trên mặt ao một nấc, hai nấc, ba nấc…
Viên nọ nối tiếp viên kia khiến mặt nước dao động liên hồi.
Đột nhiên, Bì Tiểu Tiểu cảm nhận được dây câu đang rung nhè nhẹ.
Ánh mắt cô bé híp lại, hé miệng cười tươi, tay kéo cần về sau, đôi tay nhỏ bé chạm đến dây câu, chầm chậm kéo lên.
Thời điểm dây câu trồi lên quả nhiên câu được một con cá. Bì Tiểu Tiểu lôi giỏ nhỏ ra quơ xuống nước, bắt cá thành công.
“Câu được rồi!” – Bì Tiểu Tiểu vẫy tay về phía đám Lâm Nhị Bảo đang nghệt mặt ra như kẻ ngốc.
Đám trẻ con lật đật chạy tới, quả nhiên thấy trong chiếc giỏ ướt nước đựng một con cá diếc, cá khá to, ước chừng một cân.
Đám Lâm Nhị Bảo nhìn Bì Tiểu Tiểu với ánh mắt kinh dị, trên mặt là vẻ bội phục tuyệt đối.
Trời ơi, hóa ra Bì Tiểu Tiểu lợi hại đến vậy sao? Đúng là một cô bé thần kỳ!
Nếu đám nhỏ này mà sống ở thời hiện đại, chúng chắc sẽ biết đến cụm từ cô gái bảo tàng, bình thường không hay thể hiện nhưng hỏi ra thì cái gì cũng biết.
Bì Tiểu Tiểu vui vẻ đón nhận sự khen ngợi của mọi người, sau đó lại móc mồi câu, quăng dây vào trong ao nước. Lần này bọn trẻ đều đứng sau lưng xem cô bé câu được kiểu gì.
Một người ngồi đó mải miết câu, đám còn lại thì đứng trên bờ ao cầm đá thi nhau ném thia lia, tranh xem ai lia được xa hơn.
Như này mà câu được cá mới lạ đấy, Bì Tiểu Tiểu câm nín vô cùng.
“Tiểu Tiểu, chúng ta cũng chơi ném thia lia đi?” – Bì Hướng Dương nhấp nhổm muốn chơi thử.
Viên đá dẹt lướt bốn năm lần trên mặt ao rồi chìm xuống.
“Được chứ A Dương.” – Mấy bé trai rất nhanh túm tụm lại, hoàn toàn ném chuyện câu cá ra sau đầu, đống cần câu vứt chỏng chơ trên bờ.
Bì Tiểu Tiểu thở dài, sau đó cầm lấy một chiếc cần câu, dừng sức nhấc lên, đợi dây câu trồi lên mới phát hiện mồi câu đã sớm bị cá ăn mất.
Muốn có cá quả nhiên vẫn phải tự lực cánh sinh.
Bì Tiểu Tiểu xuyên mồi qua lưỡi câu rồi quăng dây ra xa, cầm cần đứng bên bờ yên lặng chờ đợi.
Giờ muốn đổi sang chỗ khác câu cũng chẳng được, bọn con trai ném thia lia khắp ao cá luôn rồi.
Đôi mắt Bì Tiểu Tiểu không quá to nhưng lông mi đặc biệt dài, tựa như chiếc quạt nan nhỏ rủ bóng xuống, sống mũi cao thẳng, mang theo chút vẻ Tây Tây, sắc mặt tái nhợt tăng thêm mấy phần yểu điệu.
Lúc này lực chú ý của cô đều tập trung trên ao.
Đá liệng trên mặt ao một nấc, hai nấc, ba nấc…
Viên nọ nối tiếp viên kia khiến mặt nước dao động liên hồi.
Đột nhiên, Bì Tiểu Tiểu cảm nhận được dây câu đang rung nhè nhẹ.
Ánh mắt cô bé híp lại, hé miệng cười tươi, tay kéo cần về sau, đôi tay nhỏ bé chạm đến dây câu, chầm chậm kéo lên.
Thời điểm dây câu trồi lên quả nhiên câu được một con cá. Bì Tiểu Tiểu lôi giỏ nhỏ ra quơ xuống nước, bắt cá thành công.
“Câu được rồi!” – Bì Tiểu Tiểu vẫy tay về phía đám Lâm Nhị Bảo đang nghệt mặt ra như kẻ ngốc.
Đám trẻ con lật đật chạy tới, quả nhiên thấy trong chiếc giỏ ướt nước đựng một con cá diếc, cá khá to, ước chừng một cân.
Đám Lâm Nhị Bảo nhìn Bì Tiểu Tiểu với ánh mắt kinh dị, trên mặt là vẻ bội phục tuyệt đối.
Trời ơi, hóa ra Bì Tiểu Tiểu lợi hại đến vậy sao? Đúng là một cô bé thần kỳ!
Nếu đám nhỏ này mà sống ở thời hiện đại, chúng chắc sẽ biết đến cụm từ cô gái bảo tàng, bình thường không hay thể hiện nhưng hỏi ra thì cái gì cũng biết.
Bì Tiểu Tiểu vui vẻ đón nhận sự khen ngợi của mọi người, sau đó lại móc mồi câu, quăng dây vào trong ao nước. Lần này bọn trẻ đều đứng sau lưng xem cô bé câu được kiểu gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.