Thập Niên 70: Cả Nhà Là Thánh Cãi
Chương 37: Ghen Tị
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
01/11/2022
Đôi tay nhỏ bé dùng sức lần nữa, bổ hai ba cuốc, chiếc hố trên mặt đất dần to ra.
“Bịch!” – Nửa đoạn giun bắn lên giày Bì Tiểu Tiểu, cô bé lộ vẻ mặt đắc ý đá văng nó sang bên.
Sau đó dưới vẻ trợn mắt há hốc mồm của đám con trai bên cạnh, Bì Tiểu Tiểu cười cong mắt, ung dung bảo: “Không thì các anh cầm mấy con giun chỗ em mà đi câu cá này.”
Nhóm Lâm Nhị Bảo há hốc mồm nhìn Bì Tiểu Tiểu mới bổ ba cuốc đã đào ra một đống giun nhung nhúc, đầu không hề nhỏ, số lượng nhiều đến phát sợ.
Đám nhỏ nhìn ổ giun kia, lại nhớ đến thời điểm mình đào giun, nhiều thì được ba năm con, ít thì chẳng được con nào.
Ghen tị quá đi!
Thế mà cô bé mới đào một phát đã ra cả ổ?
Bì Tiểu Tiểu rất đỗi dửng dưng trước ánh mắt hâm mộ của các bạn nhỏ, song cái cằm khẽ hếch lên kia chứng tỏ cô bé đang hớn hở lắm mà còn bày đặt giả vờ.
Bì Hướng Dương thấy đào thành công, chổng mông lên, vươn tay về phía ổ giun đang ngọ nguậy tới lui, cậu bé không hề sợ hãi, thậm chí còn lén lộ vẻ hưng phấn.
Bên này xong xuôi, Bì Tiểu Tiểu lại chuyển sang một vị trí khác, dáng vẻ lạnh lùng ra vẻ ta đây là cao thủ.
Cô bé nhìn thế đất, chọn một chỗ thuận mắt bổ cuốc xuống, lần này cô bé không nói gì, đào một hồi lại lòi ra giun.
Lần này không nhiều như lần trước nhưng vẫn được hơn mười con.
Đám nhóc sau lưng vừa khó chịu vừa hâm mộ, nhất thời cảm giác bóng lưng Bì Tiểu Tiểu cao lớn quá trời.
Đây gọi là gì nhỉ? Giấu nghề chăng?
Nếu không phải hôm nay, ai biết được cô bé đào giun lợi hại như thế.
Mấu chốt là đám giun kia trông vô cùng béo tốt, là đống mồi câu tuyệt vời.
“Hì hì, Tiểu Tiểu ơi, anh lấy ít đi câu cá nhé, chốc nữa câu được cá sẽ chia cho em một con.” – Lâm Nhị Bảo nhoẻn miệng cười, không đợi cô bé đồng ý đã vớ mấy con giun chạy đi.
Bì Tiểu Tiểu theo bản năng đáp: “Trông anh thế này còn lâu mới câu được cá!”
Vừa dứt lời, cô bé lập tức ảo não, mình không nên mở miệng nói chuyện thì hơn. Lại tìm thêm mấy chỗ đào tiếp, mãi cho đến khi hai chiếc giỏ đều đầy ắp, Bì Tiểu Tiểu mới dừng động tác, lau mồ hôi trên trán.
Màn kịch nhỏ:
Bì Tiểu Tiểu (la hét rung trời): Mau vứt thứ này đi!
Giang Tư Niên (nhớ lại): Hồi bé em còn đi đào nó về cho gà ăn với làm mồi câu cá mà.
Bì Tiểu Tiểu: Không, em không hề, xê ra mau!
“Bịch!” – Nửa đoạn giun bắn lên giày Bì Tiểu Tiểu, cô bé lộ vẻ mặt đắc ý đá văng nó sang bên.
Sau đó dưới vẻ trợn mắt há hốc mồm của đám con trai bên cạnh, Bì Tiểu Tiểu cười cong mắt, ung dung bảo: “Không thì các anh cầm mấy con giun chỗ em mà đi câu cá này.”
Nhóm Lâm Nhị Bảo há hốc mồm nhìn Bì Tiểu Tiểu mới bổ ba cuốc đã đào ra một đống giun nhung nhúc, đầu không hề nhỏ, số lượng nhiều đến phát sợ.
Đám nhỏ nhìn ổ giun kia, lại nhớ đến thời điểm mình đào giun, nhiều thì được ba năm con, ít thì chẳng được con nào.
Ghen tị quá đi!
Thế mà cô bé mới đào một phát đã ra cả ổ?
Bì Tiểu Tiểu rất đỗi dửng dưng trước ánh mắt hâm mộ của các bạn nhỏ, song cái cằm khẽ hếch lên kia chứng tỏ cô bé đang hớn hở lắm mà còn bày đặt giả vờ.
Bì Hướng Dương thấy đào thành công, chổng mông lên, vươn tay về phía ổ giun đang ngọ nguậy tới lui, cậu bé không hề sợ hãi, thậm chí còn lén lộ vẻ hưng phấn.
Bên này xong xuôi, Bì Tiểu Tiểu lại chuyển sang một vị trí khác, dáng vẻ lạnh lùng ra vẻ ta đây là cao thủ.
Cô bé nhìn thế đất, chọn một chỗ thuận mắt bổ cuốc xuống, lần này cô bé không nói gì, đào một hồi lại lòi ra giun.
Lần này không nhiều như lần trước nhưng vẫn được hơn mười con.
Đám nhóc sau lưng vừa khó chịu vừa hâm mộ, nhất thời cảm giác bóng lưng Bì Tiểu Tiểu cao lớn quá trời.
Đây gọi là gì nhỉ? Giấu nghề chăng?
Nếu không phải hôm nay, ai biết được cô bé đào giun lợi hại như thế.
Mấu chốt là đám giun kia trông vô cùng béo tốt, là đống mồi câu tuyệt vời.
“Hì hì, Tiểu Tiểu ơi, anh lấy ít đi câu cá nhé, chốc nữa câu được cá sẽ chia cho em một con.” – Lâm Nhị Bảo nhoẻn miệng cười, không đợi cô bé đồng ý đã vớ mấy con giun chạy đi.
Bì Tiểu Tiểu theo bản năng đáp: “Trông anh thế này còn lâu mới câu được cá!”
Vừa dứt lời, cô bé lập tức ảo não, mình không nên mở miệng nói chuyện thì hơn. Lại tìm thêm mấy chỗ đào tiếp, mãi cho đến khi hai chiếc giỏ đều đầy ắp, Bì Tiểu Tiểu mới dừng động tác, lau mồ hôi trên trán.
Màn kịch nhỏ:
Bì Tiểu Tiểu (la hét rung trời): Mau vứt thứ này đi!
Giang Tư Niên (nhớ lại): Hồi bé em còn đi đào nó về cho gà ăn với làm mồi câu cá mà.
Bì Tiểu Tiểu: Không, em không hề, xê ra mau!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.