Thập Niên 70: Cả Nhà Là Thánh Cãi
Chương 35: Đào Giun 2
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
31/10/2022
Bờ ruộng mà nhóm Bì Tiểu Tiểu nhắm tới kỳ thực là một bờ ao nhỏ, vì nằm chính giữa đại đội nên mọi người quen gọi bằng cái tên này.
Bì Tiểu Tiểu và Bì Hướng Dương dắt tay nhau lại đó lập tức bắt gặp một đám trẻ con đứng bên bờ ao. Trên tay bọn chúng cầm cần trúc và dây cước, chắc là định câu cá.
Dựa theo tình huống lúc trước, đám trẻ kia sẽ coi như không thấy hai đứa bé, việc ai người ấy làm.
Một mặt do nhà họ Bì không được lòng người trong đại đội khiến đám trẻ con thường xuyên nghe bố mẹ chúng bày tỏ sự khó chịu với gia đình này.
Mặt khác do khi trước Bì Tiểu Tiểu ốm yếu, bị bệnh liên miên, xước xát hay va chạm xíu thôi cũng khiến người trong nhà lo cuống cuồng cả lên, từ đó bọn trẻ dần xa lánh cô bé.
Còn lại là vì bản thân Bì Tiểu Tiểu.
Song Bì Tiểu Tiểu cũng chẳng buồn lắm, cô bé thích sinh hoạt một mình hơn.
Có điều hôm nay lại khác.
“Bì Tiểu Tiểu!”
Bên kia truyền đến tiếng gọi của một bé trai – là nhóm Lâm Nhị Bảo không sai vào đâu được.
Trong nhóm ngoại trừ Triệu Tiểu Tứ và Lưu Nhị Trụ thì còn có hai cậu bé tầm mười ba mười bốn tuổi.
Bì Tiểu Tiểu biết bọn họ, là hai cậu bé trong đại đội, anh em Lý Niệm Quốc và Lý Niệm Quân, từng học cùng cô bé ba năm, sau năm thứ ba tốt nghiệp thì không thấy bọn họ đi học nữa.
Vậy nên một nguyên nhân nữa khiến mọi người trong thôn không thích Bì Tiểu Tiểu là vì dưới tình huống phần lớn đám con trai đều bỏ học chỉ có mình cô là con gái vẫn được đi học, thành tích còn rất kém.
Điều tại thầy Trương chấm điểm linh tinh – Bì Tiểu Tiểu thầm phản bác trong lòng.
“Hì, qua bên đây chơi hả?” – Lâm Nhị Bảo từ bữa học lớp của Bì Hướng Dương lập tức quay sang đối xử vô cùng nhiệt tình với Bì Tiểu Tiểu.
Nếu hỏi Lâm Nhị Bảo tại sao lại thay đổi chóng vánh đến vậy thì cậu ta sẽ trả lời rằng: Đó là sức mạnh của kiến thức.
“Bọn em đến đào giun cho gà ăn.” – Bì Tiểu Tiểu nhìn cả đám, chậm rãi đáp lời rồi hỏi thăm: “Các anh định đi câu cá ạ?”
Thực ra câu cá rất đơn giản, kiếm dây cước, cần trúc, thêm một cây kim bẻ cong là xong.
Nhưng mấy thứ này không phải ai trên đại đội cũng có, chả nhẽ đổi kim không tốn tiền?
Một tệ mới mua được hai cây kim, dùng hết phải mua tiếp, nhà nào cam lòng chịu chi bấy nhiêu?
Vả lại dùng kim làm lưỡi câu cũng không bền, thường xuyên không câu được cá thì thôi, vất vả lắm mới câu được lại gãy giữa chừng, tính ra không lời bao nhiêu.
Bì Tiểu Tiểu và Bì Hướng Dương dắt tay nhau lại đó lập tức bắt gặp một đám trẻ con đứng bên bờ ao. Trên tay bọn chúng cầm cần trúc và dây cước, chắc là định câu cá.
Dựa theo tình huống lúc trước, đám trẻ kia sẽ coi như không thấy hai đứa bé, việc ai người ấy làm.
Một mặt do nhà họ Bì không được lòng người trong đại đội khiến đám trẻ con thường xuyên nghe bố mẹ chúng bày tỏ sự khó chịu với gia đình này.
Mặt khác do khi trước Bì Tiểu Tiểu ốm yếu, bị bệnh liên miên, xước xát hay va chạm xíu thôi cũng khiến người trong nhà lo cuống cuồng cả lên, từ đó bọn trẻ dần xa lánh cô bé.
Còn lại là vì bản thân Bì Tiểu Tiểu.
Song Bì Tiểu Tiểu cũng chẳng buồn lắm, cô bé thích sinh hoạt một mình hơn.
Có điều hôm nay lại khác.
“Bì Tiểu Tiểu!”
Bên kia truyền đến tiếng gọi của một bé trai – là nhóm Lâm Nhị Bảo không sai vào đâu được.
Trong nhóm ngoại trừ Triệu Tiểu Tứ và Lưu Nhị Trụ thì còn có hai cậu bé tầm mười ba mười bốn tuổi.
Bì Tiểu Tiểu biết bọn họ, là hai cậu bé trong đại đội, anh em Lý Niệm Quốc và Lý Niệm Quân, từng học cùng cô bé ba năm, sau năm thứ ba tốt nghiệp thì không thấy bọn họ đi học nữa.
Vậy nên một nguyên nhân nữa khiến mọi người trong thôn không thích Bì Tiểu Tiểu là vì dưới tình huống phần lớn đám con trai đều bỏ học chỉ có mình cô là con gái vẫn được đi học, thành tích còn rất kém.
Điều tại thầy Trương chấm điểm linh tinh – Bì Tiểu Tiểu thầm phản bác trong lòng.
“Hì, qua bên đây chơi hả?” – Lâm Nhị Bảo từ bữa học lớp của Bì Hướng Dương lập tức quay sang đối xử vô cùng nhiệt tình với Bì Tiểu Tiểu.
Nếu hỏi Lâm Nhị Bảo tại sao lại thay đổi chóng vánh đến vậy thì cậu ta sẽ trả lời rằng: Đó là sức mạnh của kiến thức.
“Bọn em đến đào giun cho gà ăn.” – Bì Tiểu Tiểu nhìn cả đám, chậm rãi đáp lời rồi hỏi thăm: “Các anh định đi câu cá ạ?”
Thực ra câu cá rất đơn giản, kiếm dây cước, cần trúc, thêm một cây kim bẻ cong là xong.
Nhưng mấy thứ này không phải ai trên đại đội cũng có, chả nhẽ đổi kim không tốn tiền?
Một tệ mới mua được hai cây kim, dùng hết phải mua tiếp, nhà nào cam lòng chịu chi bấy nhiêu?
Vả lại dùng kim làm lưỡi câu cũng không bền, thường xuyên không câu được cá thì thôi, vất vả lắm mới câu được lại gãy giữa chừng, tính ra không lời bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.