Thập Niên 70: Cả Nhà Là Thánh Cãi
Chương 36: Làm Sao Hiểu Được Vận May
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
01/11/2022
“Hì hì, bọn anh cũng đang tính đào giun đây, chúng ta cùng đào đi? Đợi chốc nữa lại cùng nhau câu cá!” – Lâm Nhị Bảo vô cùng tự nhiên bá vai bá cổ Bì Hướng Dương, kéo cậu bé ra bờ ao. Bì Tiểu Tiểu do dự chốc lát cũng vội vàng theo sau.
“Nhị Bảo, sao cậu quen Tiểu Kiều Kiều thế?” – Lý Niệm Quốc không đến trường nên không biết sự thay đổi chóng vánh của đám Lâm Nhị Bảo.
“Gọi nhênh nhang gì đấy, người ta tên Tiểu Tiểu.” – Lưu Nhị Trụ dùng củi trỏ huých Lý Niệm Quốc.
Tiểu Kiều Kiều là tên lúc trước mọi người gọi trêu Bì Tiểu Tiểu, sao tầm mắt của tên này lại nông cạn thế không biết!
Bì Tiểu Tiểu lườm Lý Niệm Quốc, đặt giỏ nhỏ sang bên cạnh rồi lôi chiếc cuốc be bé ra.
“Em đào giun đây, A Dương đi theo chị. Các anh có cần em đào hộ ít giun không?” – Bì Tiểu Tiểu căn cứ chút tình nghĩa mỏng manh hỏi thử.
“Ha ha ha, cuốc của em nhỏ xí à! Không thì đợi bọn này xong việc sẽ sang giúp em đào nhé Tiểu Kiều Kiều?” – Lý Niệm Quốc bật cười như nắc nẻ, lại bị Triệu Tiểu Tứ thụi cho phát nữa.
“Tiểu Tiểu đừng để ý, hay là để anh đến giúp em nhé?”
Triệu Tiểu Tứ nhìn bọn họ dùng cuốc của người lớn, lại quay sang liếc cái cuốc bé tí của Bì Tiểu Tiểu, tầm mắt hơi lảng tránh, cuốc này để đào rau dại chứ có phải đào đất đâu.
Bì Tiểu Tiểu nắm chặt chiếc cuốc nhỏ của mình, khẽ hếch cằm lên: “Không cần!”
Sau đó hùng hổ xách giỏ trúc sang một kia.
Bì Hướng Dương cun cút theo sau như cái đuôi nhỏ.
Lý Niệm Quốc xoa eo mình, xuýt xoa la lên: “Mấy cậu làm gì thế?”
“Cậu không thấy xấu hổ hả?” – Cả đám đồng thanh hét.
Bì Tiểu Tiểu tìm một khoảng đất nhìn thật thuận mắt, bề mặt ẩm ướt không tập trung, nhất định sẽ có nhiều giun.
“Hướng Dương, đợi chị moi giun ra thì nhớ bắt bỏ vào trong giỏ, hiểu chưa?”
“Biết rồi chị Tiểu Tiểu!” – Bì Hướng Dương xách giỏ trúc đứng một bên, trong lòng tràn ngập tín nhiệm.
Tốt lắm, Bì Tiểu Tiểu nắm chặt chiếc cuốc nhỏ trong tay, ánh mắt dần trở nên kiên định.
“Đừng bảo xui xẻo đào trúng hang dế đấy nhé?”
Một cuốc bỗ xuống, trên mặt đất lộ ra cái hố nho nhỏ.
“Ha ha ha! Tao đã bảo rồi mà!”
Lý Niệm Quốc vừa mở miệng cười nhạo lại bị đồng bọn thụi cho một phát, lần này đến cả cậu em Lý Niệm Quân cũng không nhìn nổi nữa, kéo vội thằng anh chuyên gây họa sang bên.
Anh của nó đúng là không chịu chừa chút mặt mũi nào cho người ta.
Bì Tiểu Tiểu khinh thường trước sự cười nhạo của bọn họ, đám trẻ ranh ngu ngốc sao hiểu được vận may của cô bé chứ.
Hừ hừ!
“Nhị Bảo, sao cậu quen Tiểu Kiều Kiều thế?” – Lý Niệm Quốc không đến trường nên không biết sự thay đổi chóng vánh của đám Lâm Nhị Bảo.
“Gọi nhênh nhang gì đấy, người ta tên Tiểu Tiểu.” – Lưu Nhị Trụ dùng củi trỏ huých Lý Niệm Quốc.
Tiểu Kiều Kiều là tên lúc trước mọi người gọi trêu Bì Tiểu Tiểu, sao tầm mắt của tên này lại nông cạn thế không biết!
Bì Tiểu Tiểu lườm Lý Niệm Quốc, đặt giỏ nhỏ sang bên cạnh rồi lôi chiếc cuốc be bé ra.
“Em đào giun đây, A Dương đi theo chị. Các anh có cần em đào hộ ít giun không?” – Bì Tiểu Tiểu căn cứ chút tình nghĩa mỏng manh hỏi thử.
“Ha ha ha, cuốc của em nhỏ xí à! Không thì đợi bọn này xong việc sẽ sang giúp em đào nhé Tiểu Kiều Kiều?” – Lý Niệm Quốc bật cười như nắc nẻ, lại bị Triệu Tiểu Tứ thụi cho phát nữa.
“Tiểu Tiểu đừng để ý, hay là để anh đến giúp em nhé?”
Triệu Tiểu Tứ nhìn bọn họ dùng cuốc của người lớn, lại quay sang liếc cái cuốc bé tí của Bì Tiểu Tiểu, tầm mắt hơi lảng tránh, cuốc này để đào rau dại chứ có phải đào đất đâu.
Bì Tiểu Tiểu nắm chặt chiếc cuốc nhỏ của mình, khẽ hếch cằm lên: “Không cần!”
Sau đó hùng hổ xách giỏ trúc sang một kia.
Bì Hướng Dương cun cút theo sau như cái đuôi nhỏ.
Lý Niệm Quốc xoa eo mình, xuýt xoa la lên: “Mấy cậu làm gì thế?”
“Cậu không thấy xấu hổ hả?” – Cả đám đồng thanh hét.
Bì Tiểu Tiểu tìm một khoảng đất nhìn thật thuận mắt, bề mặt ẩm ướt không tập trung, nhất định sẽ có nhiều giun.
“Hướng Dương, đợi chị moi giun ra thì nhớ bắt bỏ vào trong giỏ, hiểu chưa?”
“Biết rồi chị Tiểu Tiểu!” – Bì Hướng Dương xách giỏ trúc đứng một bên, trong lòng tràn ngập tín nhiệm.
Tốt lắm, Bì Tiểu Tiểu nắm chặt chiếc cuốc nhỏ trong tay, ánh mắt dần trở nên kiên định.
“Đừng bảo xui xẻo đào trúng hang dế đấy nhé?”
Một cuốc bỗ xuống, trên mặt đất lộ ra cái hố nho nhỏ.
“Ha ha ha! Tao đã bảo rồi mà!”
Lý Niệm Quốc vừa mở miệng cười nhạo lại bị đồng bọn thụi cho một phát, lần này đến cả cậu em Lý Niệm Quân cũng không nhìn nổi nữa, kéo vội thằng anh chuyên gây họa sang bên.
Anh của nó đúng là không chịu chừa chút mặt mũi nào cho người ta.
Bì Tiểu Tiểu khinh thường trước sự cười nhạo của bọn họ, đám trẻ ranh ngu ngốc sao hiểu được vận may của cô bé chứ.
Hừ hừ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.