Thập Niên 70: Cả Nhà Là Thánh Cãi
Chương 21: Giang Tư Niên
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
08/10/2022
Bì Tiểu Tiểu vươn đôi tay bé nhỏ ngắt lấy nửa nắm dâu, bỏ một quả vào miệng, cảm nhận vị ngọt man mát, sau đó bắt đầu thả từng quả vào gùi.
Nếu ném mạnh quá dâu dễ bị trầy và chảy nước.
Cô bé vừa hái vừa cất dâu đi, chẳng mấy chốc đã đầy nửa gùi.
Số dâu trong tầm với đã ngắt hết rồi, Bì Tiểu Tiểu nhìn ngọn cây, trong mắt lộ vẻ bối rối.
“Sao cao quá trời!”
Muốn hái đống dâu trên ngọn phải vin cành xuống, nhưng làm thế dễ khiến dâu rơi xuống đất.
Bì Tiểu Tiểu nghĩ vậy lại bắt đầu đắn đo, rốt cuộc nên hy sinh ít dâu để hái toàn bộ rồi về, hay là quay về tìm người xong mai lại đến hái?
Nhưng mai tới không đảm bảo đống dâu này vẫn còn.
“Hầy!” – Bì Tiểu Tiểu thở dài, sao cô bé phải đối mặt với lựa chọn khó khăn này nhỉ?
Trong rừng thoảng qua tiếng gió thổi, lá cây rơi rào rào.
Bì Tiểu Tiểu nhìn lướt qua rồi quay đầu lại, nghiêng đầu khó hiểu.
“Có gì đâu ta?” – Trong mắt cô bé lộ vẻ hoài nghi.
“Chắc là ảo giác của mình thôi.”
“Bằng không có người bất cẩn đi lung tung trong ngọn núi lớn như vậy thật, nhỡ đụng trúng rắn thì phải làm sao?”
“Ngã xuống núi thì làm thế nào?”
…
Bì Tiểu Tiểu làu bàu, quay đầu lại, thầm nghĩ chắc do mình tưởng tượng, nhưng sao cô bé vẫn cảm giác có người theo sau nhỉ?
Ầy, cho nên phải nhanh chóng đưa ra quyết định.
Ánh mắt Bì Tiểu Tiểu trở nên kiên định, vươn tay vin lấy cành cây, muốn kéo nó thấp xuống.
Một đôi tay thon dài trắng nõn xuất hiện trước mặt cô bé, ngắt lấy quả dâu tằm.
Bì Tiểu Tiểu nhìn sang, thấy quả dâu bị thiếu niên đứng sau lưng bỏ vào miệng.
Thiếu niên đó có khuôn mặt với đường nét góc cạnh rõ ràng, dưới hàng lông mày rậm là tròng mắt màu ngọc lưu ly xanh biếc, nhạt màu hơn mắt người thường rất nhiều.
Khi cậu chăm chú nhìn một ai đó sẽ khiến người ta có cảm giác mình được xem trọng.
Kế tiếp là sống mũi cao thẳng, bờ môi đỏ tự nhiên, tóc ngắn, trong vẻ đẹp chói mắt ẩn chứa sự nam tính.
Da cậu tái nhợt, sắc mặt lạnh lùng, ánh nhìn lặng lẽ, thấp thoáng lộ vẻ hung ác.
Bì Tiểu Tiểu ngớ người ra.
Thế mà lại là Giang Tư Niên!
Nhà họ Giang trước kia là đại địa chủ, sau biến thành tư bản lớn, nhiều năm sau cải cách vẫn chưa quay về nhà tổ ở đại đội Phong Cốc lần nào.
Do việc phân chia thành phần nghiêm ngặt mấy năm này, lại thêm việc nhà cũ luôn đóng cửa nên tất cả mọi người đều cho rằng nhà họ Giang bị bắt giam và đày đi cải tạo, sẽ không bao giờ… trở về đại đội Phong Cốc nữa.
Nếu ném mạnh quá dâu dễ bị trầy và chảy nước.
Cô bé vừa hái vừa cất dâu đi, chẳng mấy chốc đã đầy nửa gùi.
Số dâu trong tầm với đã ngắt hết rồi, Bì Tiểu Tiểu nhìn ngọn cây, trong mắt lộ vẻ bối rối.
“Sao cao quá trời!”
Muốn hái đống dâu trên ngọn phải vin cành xuống, nhưng làm thế dễ khiến dâu rơi xuống đất.
Bì Tiểu Tiểu nghĩ vậy lại bắt đầu đắn đo, rốt cuộc nên hy sinh ít dâu để hái toàn bộ rồi về, hay là quay về tìm người xong mai lại đến hái?
Nhưng mai tới không đảm bảo đống dâu này vẫn còn.
“Hầy!” – Bì Tiểu Tiểu thở dài, sao cô bé phải đối mặt với lựa chọn khó khăn này nhỉ?
Trong rừng thoảng qua tiếng gió thổi, lá cây rơi rào rào.
Bì Tiểu Tiểu nhìn lướt qua rồi quay đầu lại, nghiêng đầu khó hiểu.
“Có gì đâu ta?” – Trong mắt cô bé lộ vẻ hoài nghi.
“Chắc là ảo giác của mình thôi.”
“Bằng không có người bất cẩn đi lung tung trong ngọn núi lớn như vậy thật, nhỡ đụng trúng rắn thì phải làm sao?”
“Ngã xuống núi thì làm thế nào?”
…
Bì Tiểu Tiểu làu bàu, quay đầu lại, thầm nghĩ chắc do mình tưởng tượng, nhưng sao cô bé vẫn cảm giác có người theo sau nhỉ?
Ầy, cho nên phải nhanh chóng đưa ra quyết định.
Ánh mắt Bì Tiểu Tiểu trở nên kiên định, vươn tay vin lấy cành cây, muốn kéo nó thấp xuống.
Một đôi tay thon dài trắng nõn xuất hiện trước mặt cô bé, ngắt lấy quả dâu tằm.
Bì Tiểu Tiểu nhìn sang, thấy quả dâu bị thiếu niên đứng sau lưng bỏ vào miệng.
Thiếu niên đó có khuôn mặt với đường nét góc cạnh rõ ràng, dưới hàng lông mày rậm là tròng mắt màu ngọc lưu ly xanh biếc, nhạt màu hơn mắt người thường rất nhiều.
Khi cậu chăm chú nhìn một ai đó sẽ khiến người ta có cảm giác mình được xem trọng.
Kế tiếp là sống mũi cao thẳng, bờ môi đỏ tự nhiên, tóc ngắn, trong vẻ đẹp chói mắt ẩn chứa sự nam tính.
Da cậu tái nhợt, sắc mặt lạnh lùng, ánh nhìn lặng lẽ, thấp thoáng lộ vẻ hung ác.
Bì Tiểu Tiểu ngớ người ra.
Thế mà lại là Giang Tư Niên!
Nhà họ Giang trước kia là đại địa chủ, sau biến thành tư bản lớn, nhiều năm sau cải cách vẫn chưa quay về nhà tổ ở đại đội Phong Cốc lần nào.
Do việc phân chia thành phần nghiêm ngặt mấy năm này, lại thêm việc nhà cũ luôn đóng cửa nên tất cả mọi người đều cho rằng nhà họ Giang bị bắt giam và đày đi cải tạo, sẽ không bao giờ… trở về đại đội Phong Cốc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.