Thập Niên 70: Cả Nhà Là Thánh Cãi
Chương 22: Sa Cơ
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
29/10/2022
Ai ngờ hai ngày trước, người nhà họ Giang quay về.
Một thiếu niên gần mười hai tuổi và một quả phụ thân thể yếu ớt về đến nơi thì phát hiện nhà ở đã thành một đống hoang tàn.
Cửa lớn sơn son trước kia giờ trông hơi rách nát, mặt sơn chi chít vết xước.
Gạch bên ngoài tường vây đã rơi kha khá, bên trên đột ngột xuất hiện rất nhiều đầu gỗ nhọn.
Căn nhà mới trải qua vài thập niên lịch sử mà như thể đã qua mấy trăm năm.
Nhà họ Giang thành như vậy rồi mà không biết dùng biện pháp gì, cuối cùng vẫn được xếp vào hàng phú nông, coi như tránh được một kiếp.
Song dù vậy, nhà bọn họ rốt cuộc xem như rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, chỉ còn dư lại bà Giang thân thể ốm yếu và Giang Tư Niên ngày trước vốn là đại thiếu gia.
Giang Tư Niên hái thêm mấy quả dâu nữa bỏ vào miệng dưới ánh mắt hoảng sợ của Bì Tiểu Tiểu.
Trước khi trong nhà xảy ra chuyện, thứ này cậu còn chẳng… buồn ăn, nhất là đồ còn chưa rửa sạch.
“Rơi xuống đất lãng phí lắm.” – Giọng Giang Tư Niên trong trẻo lạnh lùng.
Cậu rũ mắt, ngăn Bì Tiểu Tiểu kéo cành dâu xuống, sau đó ỷ mình cao lớn, cẩn thận hái từng quả dâu bỏ vào gùi của Bì Tiểu Tiểu.
Không thể không công nhận, gen nhà họ Giang rất cao, Giang Tư Niên mới mười hai mà đã cao gần một mét bảy, dáng người hơi ốm, hợp với khuôn mặt lạnh te, cả người toát lên vẻ đẹp rất khác biệt.
Bì Tiểu Tiểu thấy động tác của cậu bèn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, mặc cậu hái dâu bỏ vào gùi của mình.
Mới chốc lát mà gùi đã đầy ắp nhưng trên cây vẫn còn sót quả.
“Không chứa nổi nữa, phần dư lại để cho anh đi.” – Giang Tư Niên do dự hồi lâu mới mở miệng, đáy mắt lộ vẻ tối tăm, lòng thầm giễu cợt chính mình, cậu hiện tại thế mà còn chiếm hời của con nít.
“Vâng.” – Bì Tiểu Tiểu áng chừng độ nặng của gùi, đồng ý rất dứt khoát.
Động tác hái dâu của Giang Tư Niên tao nhã cực kỳ, ngón tay thon dài trắng nõn di chuyển trên ngọn cây, chốc lát đã hái xong tất cả.
Song bởi vì lực độ không hợp lý nên trên tay cậu dính kha khá nước dâu, lại do không mang đồ đựng, chỉ còn cách dùng áo khiến áo cũng bị dính bẩn.
Theo động tác vén áo có thể thấp thoáng nhìn thấy đường nét cơ bụng của cậu.
Đúng là công tử nhỏ sống gần dân mà, Bì Tiểu Tiểu thầm nghĩ.
Giang Tư Niên hái dâu xong, quay đầu lại thì chạm phải ánh mắt của Bì Tiểu Tiểu, cậu nhìn đống dâu lớn trong bọc, mày nhíu chặt, suy tính tới lui.
Một thiếu niên gần mười hai tuổi và một quả phụ thân thể yếu ớt về đến nơi thì phát hiện nhà ở đã thành một đống hoang tàn.
Cửa lớn sơn son trước kia giờ trông hơi rách nát, mặt sơn chi chít vết xước.
Gạch bên ngoài tường vây đã rơi kha khá, bên trên đột ngột xuất hiện rất nhiều đầu gỗ nhọn.
Căn nhà mới trải qua vài thập niên lịch sử mà như thể đã qua mấy trăm năm.
Nhà họ Giang thành như vậy rồi mà không biết dùng biện pháp gì, cuối cùng vẫn được xếp vào hàng phú nông, coi như tránh được một kiếp.
Song dù vậy, nhà bọn họ rốt cuộc xem như rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, chỉ còn dư lại bà Giang thân thể ốm yếu và Giang Tư Niên ngày trước vốn là đại thiếu gia.
Giang Tư Niên hái thêm mấy quả dâu nữa bỏ vào miệng dưới ánh mắt hoảng sợ của Bì Tiểu Tiểu.
Trước khi trong nhà xảy ra chuyện, thứ này cậu còn chẳng… buồn ăn, nhất là đồ còn chưa rửa sạch.
“Rơi xuống đất lãng phí lắm.” – Giọng Giang Tư Niên trong trẻo lạnh lùng.
Cậu rũ mắt, ngăn Bì Tiểu Tiểu kéo cành dâu xuống, sau đó ỷ mình cao lớn, cẩn thận hái từng quả dâu bỏ vào gùi của Bì Tiểu Tiểu.
Không thể không công nhận, gen nhà họ Giang rất cao, Giang Tư Niên mới mười hai mà đã cao gần một mét bảy, dáng người hơi ốm, hợp với khuôn mặt lạnh te, cả người toát lên vẻ đẹp rất khác biệt.
Bì Tiểu Tiểu thấy động tác của cậu bèn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, mặc cậu hái dâu bỏ vào gùi của mình.
Mới chốc lát mà gùi đã đầy ắp nhưng trên cây vẫn còn sót quả.
“Không chứa nổi nữa, phần dư lại để cho anh đi.” – Giang Tư Niên do dự hồi lâu mới mở miệng, đáy mắt lộ vẻ tối tăm, lòng thầm giễu cợt chính mình, cậu hiện tại thế mà còn chiếm hời của con nít.
“Vâng.” – Bì Tiểu Tiểu áng chừng độ nặng của gùi, đồng ý rất dứt khoát.
Động tác hái dâu của Giang Tư Niên tao nhã cực kỳ, ngón tay thon dài trắng nõn di chuyển trên ngọn cây, chốc lát đã hái xong tất cả.
Song bởi vì lực độ không hợp lý nên trên tay cậu dính kha khá nước dâu, lại do không mang đồ đựng, chỉ còn cách dùng áo khiến áo cũng bị dính bẩn.
Theo động tác vén áo có thể thấp thoáng nhìn thấy đường nét cơ bụng của cậu.
Đúng là công tử nhỏ sống gần dân mà, Bì Tiểu Tiểu thầm nghĩ.
Giang Tư Niên hái dâu xong, quay đầu lại thì chạm phải ánh mắt của Bì Tiểu Tiểu, cậu nhìn đống dâu lớn trong bọc, mày nhíu chặt, suy tính tới lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.