[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 1:
Khai Tâm Quả Phát Cao
27/09/2024
Buổi chiều, ánh nắng rực rỡ xuyên qua ô cửa kính sạch sẽ, chiếu sáng khắp phòng tập múa. Căn phòng yên tĩnh, chỉ có một cô gái trẻ đang đứng ép chân trên thanh vịn. Cơ thể cô dẻo dai, uốn lượn mềm mại, cúi xuống rất thấp.
Tống Thiên khẽ run rẩy hàng mi, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ khi nhìn khung cảnh trước mắt.
Phòng tập múa xa lạ, với bức tường sơn xanh cũ kỹ, mang đậm phong cách lỗi thời. Cô vẫn duy trì tư thế ép chân trên thanh tập, quen thuộc trong phòng tập, cả người như bị đóng khung tại đó.
Chậm rãi đứng thẳng lên, Tống Thiên thả chân khỏi thanh vịn.
Trước đây, cô đang trong quá trình tập dượt vở ba lê Giselle để chuẩn bị cho chuyến lưu diễn tại Tây Ban Nha cùng đoàn múa của mình. Đoàn của cô còn có kế hoạch giao lưu với một đoàn múa khác đến từ nước Mỹ.
Là diễn viên chính, áp lực trên vai Tống Thiên rất lớn. Đã hơn một tháng cô không được nghỉ ngơi đầy đủ. Cuộc diễn tập đã đến giai đoạn quyết định.
Tối qua, cô còn tập luyện đến hơn hai giờ sáng. Khi trở về khách sạn, thu dọn xong xuôi, cũng đã gần bốn giờ sáng.
Thế mà bây giờ, khi tỉnh dậy cô lại thấy mình xuất hiện ở nơi kỳ quặc này. Nếu không phải cơn đau nhức từ cơ bắp là quá thật, cô đã nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Phía trước thanh vịn là một tấm gương lớn, phản chiếu rõ ràng hình dáng của cô. Tống Thiên cau mày, nhìn người trong gương – đây không phải cơ thể của cô.
Người trong gương có thân hình hoàn mỹ, mảnh mai nhưng quyến rũ. Từ góc nhìn của một vũ công, đây là thân hình lý tưởng, rất phù hợp để thể hiện sự uyển chuyển và nhịp nhàng của ba lê.
Tuy nhiên so với cơ thể của cô, người này lại thiếu sức mạnh và sự săn chắc của cơ bắp, có vẻ yếu ớt hơn, dù nhan sắc rất nổi bật.
Đang mang giày múa, theo phản xạ Tống Thiên kiễng chân lên, thực hiện một số động tác cơ bản. Cô cảm nhận được sự nhẹ nhàng và dẻo dai của cơ thể này, nhưng khả năng kiểm soát cơ bắp thì chưa thực sự tốt.
Tống Thiên từ nhỏ đã học múa, gia đình luôn bảo bọc cô kỹ lưỡng. Ngoại trừ việc theo đuổi đam mê ba lê, cô chưa từng gặp phải bất kỳ khó khăn nào lớn trong đời. Nhưng tình huống hiện tại thực sự còn khó hiểu và kỳ lạ hơn bất kỳ điều gì cô từng trải qua.
May mắn thay, phòng tập này không có ai, cho cô thời gian để dần chấp nhận tình cảnh trước mắt.
Tống Thiên khẽ run rẩy hàng mi, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ khi nhìn khung cảnh trước mắt.
Phòng tập múa xa lạ, với bức tường sơn xanh cũ kỹ, mang đậm phong cách lỗi thời. Cô vẫn duy trì tư thế ép chân trên thanh tập, quen thuộc trong phòng tập, cả người như bị đóng khung tại đó.
Chậm rãi đứng thẳng lên, Tống Thiên thả chân khỏi thanh vịn.
Trước đây, cô đang trong quá trình tập dượt vở ba lê Giselle để chuẩn bị cho chuyến lưu diễn tại Tây Ban Nha cùng đoàn múa của mình. Đoàn của cô còn có kế hoạch giao lưu với một đoàn múa khác đến từ nước Mỹ.
Là diễn viên chính, áp lực trên vai Tống Thiên rất lớn. Đã hơn một tháng cô không được nghỉ ngơi đầy đủ. Cuộc diễn tập đã đến giai đoạn quyết định.
Tối qua, cô còn tập luyện đến hơn hai giờ sáng. Khi trở về khách sạn, thu dọn xong xuôi, cũng đã gần bốn giờ sáng.
Thế mà bây giờ, khi tỉnh dậy cô lại thấy mình xuất hiện ở nơi kỳ quặc này. Nếu không phải cơn đau nhức từ cơ bắp là quá thật, cô đã nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Phía trước thanh vịn là một tấm gương lớn, phản chiếu rõ ràng hình dáng của cô. Tống Thiên cau mày, nhìn người trong gương – đây không phải cơ thể của cô.
Người trong gương có thân hình hoàn mỹ, mảnh mai nhưng quyến rũ. Từ góc nhìn của một vũ công, đây là thân hình lý tưởng, rất phù hợp để thể hiện sự uyển chuyển và nhịp nhàng của ba lê.
Tuy nhiên so với cơ thể của cô, người này lại thiếu sức mạnh và sự săn chắc của cơ bắp, có vẻ yếu ớt hơn, dù nhan sắc rất nổi bật.
Đang mang giày múa, theo phản xạ Tống Thiên kiễng chân lên, thực hiện một số động tác cơ bản. Cô cảm nhận được sự nhẹ nhàng và dẻo dai của cơ thể này, nhưng khả năng kiểm soát cơ bắp thì chưa thực sự tốt.
Tống Thiên từ nhỏ đã học múa, gia đình luôn bảo bọc cô kỹ lưỡng. Ngoại trừ việc theo đuổi đam mê ba lê, cô chưa từng gặp phải bất kỳ khó khăn nào lớn trong đời. Nhưng tình huống hiện tại thực sự còn khó hiểu và kỳ lạ hơn bất kỳ điều gì cô từng trải qua.
May mắn thay, phòng tập này không có ai, cho cô thời gian để dần chấp nhận tình cảnh trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.