[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 38:

Khai Tâm Quả Phát Cao

02/10/2024

Mỗi động tác đều toát lên sự đấu tranh và bất lực, như thể mỗi bước chân đều phải gánh chịu nỗi đau đớn tột cùng. Mười ngón tay cô đan chặt vào nhau, ôm trước ngực. Thân hình khẽ run lên, để lộ nỗi sợ hãi và bất an trong lòng.

Cho đến khi, Kiều Hoa cuối cùng cũng trốn thoát, tìm được đến đội quân Cách mạng, những động tác múa của cô lại trở nên mạnh mẽ và đầy sức sống.

Trong những ngày tháng dãi nắng dầm sương, điệu múa của cô chan chứa khát vọng sống và ý chí kiên cường.

Ở phân đoạn cao trào của vở kịch, cũng là lúc Kiều Hoa xông pha nơi chiến trường không chút sợ hãi, cô đã khéo léo kết hợp những động tác võ thuật mà anh lính kia dạy cho cô trong thời gian qua.

Cánh tay cô như chim ưng dang rộng đôi cánh, vẽ nên những đường cong uyển chuyển trên không trung.

Động tác đôi chân của cô lại càng linh hoạt và mạnh mẽ. Cô bất ngờ bật nhảy, thân hình vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Ngay sau đó, cô xoay người với tốc độ kinh ngạc. Chiếc váy của bộ đồ tập bay bổng theo từng vòng xoay của cô, tựa như một bông hoa đang khoe sắc.

Ở phần kết thúc bài múa, cô lại một lần nữa thể hiện kỹ thuật múa điêu luyện của mình. Đôi chân cô di chuyển nhanh nhẹn, cơ thể xoay theo từng nhịp điệu trong lòng, tựa như một con quay đang xoay tròn.

Cuối cùng, cô kết thúc toàn bộ bài múa bằng một động tác nhảy rất khó.

Anh đã từng xem cô múa rồi, tuy không hiểu gì về nghệ thuật nhưng anh biết là rất đẹp. Là vẻ đẹp khiến người ta vừa nhìn đã không thể rời mắt giữa biết bao người.

Nhưng lần này, đây là lần đầu tiên anh được xem một màn trình diễn hoàn chỉnh nhất. Cũng là lần đầu tiên cô múa bản phối mới này, chỉ có thể dùng hai từ "kinh diễm" để hình dung.



Một điệu múa kết thúc, cô cảm thấy khoan khoái dễ chịu, rất trơn tru, rất sảng khoái.

Những giọt mồ hôi lăn dài trên chiếc cổ mảnh khảnh, hai má trắng nõn cũng khẽ ửng hồng. Dáng vẻ có chút lúng túng nhưng không giấu nổi niềm vui ánh lên trong mắt.

Cuối cùng cũng bù đắp được chút khuyết điểm rồi.

Cô nhìn về phía khán giả duy nhất của mình với ánh mắt đầy mong đợi.

Đôi mắt long lanh như biết nói ấy có chút trẻ con như đang muốn nói "mau khen tôi đi", vừa tự tin vừa kiêu ngạo.

Anh khẽ miết đầu ngón tay, cuối cùng không nhịn được mà chiều theo ý cô, khen ngợi: "Cô nhảy rất hoàn mỹ."

Mắt cô sáng lên tia vui mừng, như đứa trẻ cuối cùng cũng được ăn kẹo, nhích lại gần rồi nói: "Cảm ơn anh, đều là nhờ anh giúp tôi đấy!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngước nhìn anh, anh bật cười xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Cô làm rất tốt."

Rồi anh ấy liền rụt tay lại.

Xem ra kiếp trước tính nũng nịu làm nũng của cô gái nhỏ này cũng theo cô xuyên tới đây rồi. Chỉ cần là ai mà cô thân thiết, trong lòng có chút tín nhiệm là không nhịn được mà nhõng nhẽo làm nũng.

Ngần ấy năm trôi qua, ở trong Đoàn Văn công vẫn luôn cho rằng mình giống như là cô bé con mới vào đoàn vậy, ở cùng các đàn anh đàn chị liền làm nũng không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook