[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 48:
Khai Tâm Quả Phát Cao
02/10/2024
Cô khẽ đưa tay vuốt ve thân cây thương tua đỏ, như đang vuốt ve người đồng đội.
Một màn khiêu vũ kết thúc, trên mặt hai người đều lấm tấm mồ hôi, nhưng vô cùng sảng khoái.
Lưu Phong quả thực là một bạn nhảy rất tốt, điều kiện cơ thể tốt, phản ứng nhanh nhạy. Chỉ cần phối hợp vài lần là đã có thể bắt kịp tất cả những sửa đổi của Tang Miêu, khiến cho bài nhảy được phát huy một cách tối đa.
Lần hợp tác ăn ý này khiến cho sự hảo cảm của cô dành cho Lưu Phong lại tăng thêm mấy phần. Khiêu vũ mà có bạn nhảy hợp cạ thật sự rất quan trọng.
Tang Miêu nghiêng người rót nước từ bình to sang nắp, uống bổ sung một ngụm nhỏ.
Liếc mắt thấy Lưu Phong hình như không có nước uống, cô hỏi: “Không mang cốc à?”
“Sáng nay đi sớm quá nên quên mất.”
Trong phòng tập có cốc men, nhưng mọi người thường tự mang theo nên không dùng mấy, Tang Miêu tiện tay đưa bình nước của mình cho cậu ta: “Vậy uống tạm của tôi nè.”
Lưu Phong sững người, tim bỗng chốc đập rộn ràng. Cậu ta có thể dùng chung cốc với Tang Miêu sao? Thật…thật là thân mật quá!
Cậu ta ngước nhìn Tang Miêu, chẳng lẽ…chẳng lẽ là ý đó thật sao?!
Bản thân cậu ta vốn đã có hảo cảm với Tang Miêu, trong lòng không khỏi dâng lên vài tia ý nghĩ ái muội. Chẳng lẽ…chẳng lẽ cô ấy đối với mình có…có chút…?
Chưa kịp để Lưu Phong nghĩ xong, Tang Miêu đã cắt ngang dòng suy tưởng của cậu ta: “Hình như trong phòng nghỉ có cốc men á, cậu đi lấy một cái đưa tôi, tôi rót cho.”
Từ lúc nãy Tang Miêu đã để ý thấy Lưu Phong không mang nước, lại còn mang bữa sáng cho mình, nên cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Đơn thuần chỉ muốn chia sẻ nước cho cậu ta, nào ngờ lời nói ra lại dễ gây hiểu nhầm như vậy.
Cảm xúc đang lâng lâng bỗng chốc rơi thẳng xuống đáy vực, trong lòng Lưu Phong dâng lên chút hụt hẫng. Sao cậu ta có thể quên mất phòng tập cũng có cốc chứ, may mà cậu ta còn chưa kịp phản ứng gì.
Lưu Phong lúng túng sờ sờ mũi nói: “Ờ…Được, để tôi đi lấy.”
Tang Miêu tiếp tục suy nghĩ xem trong màn phối hợp vừa rồi có chỗ nào cần điều chỉnh không.
Một bên vừa nghĩ, một bên cầm lấy bữa sáng mà Lưu Phong mang cho, chậm rãi ăn.
Lưu Phong quay lại thấy Tang Miêu như đang trầm ngâm suy tư cũng không quấy rầy. Im lặng rót một cốc nước đầy từ bình nước của cô rồi uống một hơi cạn sạch, lúc này mới đè ép được những tạp niệm vừa nãy xuống.
Rất nhanh sau đó, mọi người trong đội múa cũng lần lượt tới phòng tập.
Người tới đầu tiên vẫn là Triệu Vi Vi luôn đến sớm. Cô ta vừa vào cửa đã trông thấy Lưu Phong và Tang Miêu, hai người trông có chút thở hổn hển, chắc là vừa mới tập xong.
Triệu Vi Vi tiến lại gần, đứng bên cạnh Lưu Phong, như vô ý hỏi: “Hai người hôm nay sao lại đến sớm tập thế?”
Kiếp trước Lưu Phong là người hiếm hoi không coi thường Triệu Vi Vi nên sau khi trọng sinh, cô ta với cậu ta còn có thể coi là quen biết.
Hơn nữa, suy bụng ta ra bụng người. Triệu Vi Vi cho rằng Tang Miêu chắc chắn đang đề phòng mình, vì vậy cô ta bèn lựa chọn trực tiếp hỏi Lưu Phong.
Một màn khiêu vũ kết thúc, trên mặt hai người đều lấm tấm mồ hôi, nhưng vô cùng sảng khoái.
Lưu Phong quả thực là một bạn nhảy rất tốt, điều kiện cơ thể tốt, phản ứng nhanh nhạy. Chỉ cần phối hợp vài lần là đã có thể bắt kịp tất cả những sửa đổi của Tang Miêu, khiến cho bài nhảy được phát huy một cách tối đa.
Lần hợp tác ăn ý này khiến cho sự hảo cảm của cô dành cho Lưu Phong lại tăng thêm mấy phần. Khiêu vũ mà có bạn nhảy hợp cạ thật sự rất quan trọng.
Tang Miêu nghiêng người rót nước từ bình to sang nắp, uống bổ sung một ngụm nhỏ.
Liếc mắt thấy Lưu Phong hình như không có nước uống, cô hỏi: “Không mang cốc à?”
“Sáng nay đi sớm quá nên quên mất.”
Trong phòng tập có cốc men, nhưng mọi người thường tự mang theo nên không dùng mấy, Tang Miêu tiện tay đưa bình nước của mình cho cậu ta: “Vậy uống tạm của tôi nè.”
Lưu Phong sững người, tim bỗng chốc đập rộn ràng. Cậu ta có thể dùng chung cốc với Tang Miêu sao? Thật…thật là thân mật quá!
Cậu ta ngước nhìn Tang Miêu, chẳng lẽ…chẳng lẽ là ý đó thật sao?!
Bản thân cậu ta vốn đã có hảo cảm với Tang Miêu, trong lòng không khỏi dâng lên vài tia ý nghĩ ái muội. Chẳng lẽ…chẳng lẽ cô ấy đối với mình có…có chút…?
Chưa kịp để Lưu Phong nghĩ xong, Tang Miêu đã cắt ngang dòng suy tưởng của cậu ta: “Hình như trong phòng nghỉ có cốc men á, cậu đi lấy một cái đưa tôi, tôi rót cho.”
Từ lúc nãy Tang Miêu đã để ý thấy Lưu Phong không mang nước, lại còn mang bữa sáng cho mình, nên cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Đơn thuần chỉ muốn chia sẻ nước cho cậu ta, nào ngờ lời nói ra lại dễ gây hiểu nhầm như vậy.
Cảm xúc đang lâng lâng bỗng chốc rơi thẳng xuống đáy vực, trong lòng Lưu Phong dâng lên chút hụt hẫng. Sao cậu ta có thể quên mất phòng tập cũng có cốc chứ, may mà cậu ta còn chưa kịp phản ứng gì.
Lưu Phong lúng túng sờ sờ mũi nói: “Ờ…Được, để tôi đi lấy.”
Tang Miêu tiếp tục suy nghĩ xem trong màn phối hợp vừa rồi có chỗ nào cần điều chỉnh không.
Một bên vừa nghĩ, một bên cầm lấy bữa sáng mà Lưu Phong mang cho, chậm rãi ăn.
Lưu Phong quay lại thấy Tang Miêu như đang trầm ngâm suy tư cũng không quấy rầy. Im lặng rót một cốc nước đầy từ bình nước của cô rồi uống một hơi cạn sạch, lúc này mới đè ép được những tạp niệm vừa nãy xuống.
Rất nhanh sau đó, mọi người trong đội múa cũng lần lượt tới phòng tập.
Người tới đầu tiên vẫn là Triệu Vi Vi luôn đến sớm. Cô ta vừa vào cửa đã trông thấy Lưu Phong và Tang Miêu, hai người trông có chút thở hổn hển, chắc là vừa mới tập xong.
Triệu Vi Vi tiến lại gần, đứng bên cạnh Lưu Phong, như vô ý hỏi: “Hai người hôm nay sao lại đến sớm tập thế?”
Kiếp trước Lưu Phong là người hiếm hoi không coi thường Triệu Vi Vi nên sau khi trọng sinh, cô ta với cậu ta còn có thể coi là quen biết.
Hơn nữa, suy bụng ta ra bụng người. Triệu Vi Vi cho rằng Tang Miêu chắc chắn đang đề phòng mình, vì vậy cô ta bèn lựa chọn trực tiếp hỏi Lưu Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.