Thập Niên 70: Chị Đẹp Quậy Đục Nước Hồng Kông
Chương 36:
Nữ Vương Bất Tại Gia
04/03/2024
Khi Cố Thời Chương thực sự chuẩn bị đưa Diệp Thiên Hủy ra ngoài, Diệp Thiên Hủy cảm thấy dường như anh không có ý xấu gì, ít nhất anh không có ý định thừa dịp cô không đề phòng mà bắt giữ cô lại.
Cô nghĩ đến điểm tâm trong phòng VIP, chắc hẳn phải rất cao cấp và đắt tiền, người bình thường không dễ gì ăn được nhỉ!
Nếu đã gặp phải chuyện tốt như vậy, cô tội gì mà không thử một lần chứ?
Nhưng Cố Thời Chương trước mặt thật sự khó đoán quá.
Diệp Thiên Hủy bị giằng xé giữa đồ ăn ngon và sự an toàn, sau khi giãy giụa một lúc, cuối cùng cô cũng nói: "Ôi chao, tôi đột nhiên cảm thấy hơi đói."
Cố Thời Chương: “Hửm?”
Diệp Thiên Hủy: "Thật ra trước khi đi ăn chút gì cũng tốt. "
Cố Thời Chương: "Cô muốn ăn à, thế để tôi dẫn cô đi ăn nhé?”
Diệp Thiên Hủy đương nhiên sẽ không đi, cô không thể đi vào bên trong phòng được, cô nhất định phải ở tại nơi trống trãi như này, để nhỡ đâu có “biến” gì cô còn đường mà chạy trốn chứ! Cô không tin nhân viên ở đây có thể đuổi kịp cô.
Ngoài ra, cô cũng muốn kiểm tra xem Cố Thời Chương có dám một mình bỏ cô ở đây hay không, nếu anh có ý đồ xấu, tất nhiên sẽ sợ cô chạy mất mà theo sát cô.
Vì vậy cô nhìn anh và mỉm cười: "Không ạ, anh có thể đi lấy một ít điểm tâm, chúng ta ăn ở ngoài này được không?”
Cố Thời Chương không nói gì, khẽ gật đầu: "Được chứ, vậy tôi đi lấy một chút trà bánh, phía sau đường đua bên kia có một cái đình nghỉ mát, chúng ta có thể tới đó ngồi ăn.”
Anh nói thêm: "Cô đừng lo, sẽ không có ai nghi ngờ cô đâu.”
Diệp Thiên Hủy: "Được ạ!"
Điều này đối với cô đương nhiên là tốt rồi, cái đình mà anh nói ở ngay cạnh bức tường, cô có thể trèo qua tường và chạy trốn bất cứ lúc nào cô muốn.
Cố Thời Chương: “Vậy cô chờ tôi nhé?”
Diệp Thiên Hủy liên tục gật đầu.
Cố Thời Chương mỉm cười với Diệp Thiên Hủy, sau đó đi thẳng đến khu vực nghỉ ngơi bên kia.
Diệp Thiên Hủy đứng bên cạnh đường đua, nhìn theo bóng lưng của Cố Thời Chương.
Vóc dáng của anh rất cao, bộ quần áo đơn giản và gọn gàng khiến anh trông vô cùng thoải mái và giản dị.
Cô nhớ lại cách Cố Thời Chương nhìn cô vừa rồi, ấm áp tươi cười, thân thiện và chân thành.
Anh muốn gì đây?
Cô nghĩ đến vị đế vương cổ đại xa xưa kia, ánh mắt lúc ngài nhìn cô là như thế nào nhỉ?
Cô nhớ lại, song dường như ký ức có chút mơ hồ.
Có lẽ từ thuở thiếu thời ngài đã như vậy rồi, ngài sẽ mỉm cười nhìn cô, gọi cô là Hủy Hủy, cùng cô luyện kiếm trong khe núi.
Khi đó, ngài luôn bao dung và dịu dàng, trong lòng cô, ngài chính là một người anh cả.
Nhưng về sau, thế lực của ngài càng ngày càng lớn, cũng càng trở nên thâm trầm khó lường, vẻ mặt luôn bất động như núi, khó mà biết ngài đang vui hay đang tức giận.
Đương nhiên, khi Diệp Thiên Hủy trở lại triều đình chính là lúc cô đại thắng, triều đình và bách tính đều vui mừng khôn xiết. Vị Hoàng đế mặt lạnh không nói cười tùy tiện kia tựa hồ mềm mỏng hơn, sẽ nói chuyện với cô một cách rất thân mật, hỏi tỉ mỉ về những trận chiến khác nhau của cô ở bên ngoài, có vẻ rất quan tâm.
Nhưng Diệp Thiên Hủy vẫn cảm thấy tính tình của y khó đoán.
Có thể ngày xưa họ đã từng rất thân thiết, dù sao cũng là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau mà. Thế nhưng sau này sự gần gũi đó không còn nữa.
Mặc dù y vẫn mỉm cười dịu dàng với cô, nói với cô về những chuyện thuở thiếu thời song cô cho rằng giữa bọn họ vẫn tồn tại tầng ngăn cách giữa quân và thần qua lớp vương miện tượng trưng cho quyền lực.
Dù sao cô cũng là một vị tướng quan trọng nắm binh quyền, Hoàng thượng ở kinh thành có lẽ không chút cảnh giác, còn cô thì có vẻ nói cười vô tư nhưng cũng có chút đề phòng với tư cách một cận thần.
Lúc này, dưới ánh nắng của một thế giới khác, người đàn ông mặc thường phục bước đi, Diệp Thiên Hủy chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Cô đi dưới bóng cây gần đó, vừa đi vừa suy nghĩ về đối sách tiếp theo của mình. Không ngờ đúng lúc này lại nhìn thấy một nhóm người đang đi về phía chuồng ngựa, vừa nói vừa cười.
Đánh giá từ trang phục của những người đó và vệ sĩ cùng nhân viên xung quanh, địa vị của họ nhất định không bình thường. Bọn họ chắc chắn là thành viên của Câu lạc bộ đua ngựa, đi dẫn đầu là vài ba thanh niên nam nữ --
Diệp Thiên Hủy nhìn như vậy, đột nhiên ý thức được điều gì đó, cẩn thận xác định sau, quả nhiên đúng thật.
Cô đã từng thấy qua ảnh của Diệp Văn Nhân trên tạp chí, mặc dù cô ta ở trong ảnh trang điểm hơi đậm và không giống với dáng vẻ bây giờ cho lắm nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là Diệp Văn Nhân.
Cô nghĩ đến điểm tâm trong phòng VIP, chắc hẳn phải rất cao cấp và đắt tiền, người bình thường không dễ gì ăn được nhỉ!
Nếu đã gặp phải chuyện tốt như vậy, cô tội gì mà không thử một lần chứ?
Nhưng Cố Thời Chương trước mặt thật sự khó đoán quá.
Diệp Thiên Hủy bị giằng xé giữa đồ ăn ngon và sự an toàn, sau khi giãy giụa một lúc, cuối cùng cô cũng nói: "Ôi chao, tôi đột nhiên cảm thấy hơi đói."
Cố Thời Chương: “Hửm?”
Diệp Thiên Hủy: "Thật ra trước khi đi ăn chút gì cũng tốt. "
Cố Thời Chương: "Cô muốn ăn à, thế để tôi dẫn cô đi ăn nhé?”
Diệp Thiên Hủy đương nhiên sẽ không đi, cô không thể đi vào bên trong phòng được, cô nhất định phải ở tại nơi trống trãi như này, để nhỡ đâu có “biến” gì cô còn đường mà chạy trốn chứ! Cô không tin nhân viên ở đây có thể đuổi kịp cô.
Ngoài ra, cô cũng muốn kiểm tra xem Cố Thời Chương có dám một mình bỏ cô ở đây hay không, nếu anh có ý đồ xấu, tất nhiên sẽ sợ cô chạy mất mà theo sát cô.
Vì vậy cô nhìn anh và mỉm cười: "Không ạ, anh có thể đi lấy một ít điểm tâm, chúng ta ăn ở ngoài này được không?”
Cố Thời Chương không nói gì, khẽ gật đầu: "Được chứ, vậy tôi đi lấy một chút trà bánh, phía sau đường đua bên kia có một cái đình nghỉ mát, chúng ta có thể tới đó ngồi ăn.”
Anh nói thêm: "Cô đừng lo, sẽ không có ai nghi ngờ cô đâu.”
Diệp Thiên Hủy: "Được ạ!"
Điều này đối với cô đương nhiên là tốt rồi, cái đình mà anh nói ở ngay cạnh bức tường, cô có thể trèo qua tường và chạy trốn bất cứ lúc nào cô muốn.
Cố Thời Chương: “Vậy cô chờ tôi nhé?”
Diệp Thiên Hủy liên tục gật đầu.
Cố Thời Chương mỉm cười với Diệp Thiên Hủy, sau đó đi thẳng đến khu vực nghỉ ngơi bên kia.
Diệp Thiên Hủy đứng bên cạnh đường đua, nhìn theo bóng lưng của Cố Thời Chương.
Vóc dáng của anh rất cao, bộ quần áo đơn giản và gọn gàng khiến anh trông vô cùng thoải mái và giản dị.
Cô nhớ lại cách Cố Thời Chương nhìn cô vừa rồi, ấm áp tươi cười, thân thiện và chân thành.
Anh muốn gì đây?
Cô nghĩ đến vị đế vương cổ đại xa xưa kia, ánh mắt lúc ngài nhìn cô là như thế nào nhỉ?
Cô nhớ lại, song dường như ký ức có chút mơ hồ.
Có lẽ từ thuở thiếu thời ngài đã như vậy rồi, ngài sẽ mỉm cười nhìn cô, gọi cô là Hủy Hủy, cùng cô luyện kiếm trong khe núi.
Khi đó, ngài luôn bao dung và dịu dàng, trong lòng cô, ngài chính là một người anh cả.
Nhưng về sau, thế lực của ngài càng ngày càng lớn, cũng càng trở nên thâm trầm khó lường, vẻ mặt luôn bất động như núi, khó mà biết ngài đang vui hay đang tức giận.
Đương nhiên, khi Diệp Thiên Hủy trở lại triều đình chính là lúc cô đại thắng, triều đình và bách tính đều vui mừng khôn xiết. Vị Hoàng đế mặt lạnh không nói cười tùy tiện kia tựa hồ mềm mỏng hơn, sẽ nói chuyện với cô một cách rất thân mật, hỏi tỉ mỉ về những trận chiến khác nhau của cô ở bên ngoài, có vẻ rất quan tâm.
Nhưng Diệp Thiên Hủy vẫn cảm thấy tính tình của y khó đoán.
Có thể ngày xưa họ đã từng rất thân thiết, dù sao cũng là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau mà. Thế nhưng sau này sự gần gũi đó không còn nữa.
Mặc dù y vẫn mỉm cười dịu dàng với cô, nói với cô về những chuyện thuở thiếu thời song cô cho rằng giữa bọn họ vẫn tồn tại tầng ngăn cách giữa quân và thần qua lớp vương miện tượng trưng cho quyền lực.
Dù sao cô cũng là một vị tướng quan trọng nắm binh quyền, Hoàng thượng ở kinh thành có lẽ không chút cảnh giác, còn cô thì có vẻ nói cười vô tư nhưng cũng có chút đề phòng với tư cách một cận thần.
Lúc này, dưới ánh nắng của một thế giới khác, người đàn ông mặc thường phục bước đi, Diệp Thiên Hủy chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Cô đi dưới bóng cây gần đó, vừa đi vừa suy nghĩ về đối sách tiếp theo của mình. Không ngờ đúng lúc này lại nhìn thấy một nhóm người đang đi về phía chuồng ngựa, vừa nói vừa cười.
Đánh giá từ trang phục của những người đó và vệ sĩ cùng nhân viên xung quanh, địa vị của họ nhất định không bình thường. Bọn họ chắc chắn là thành viên của Câu lạc bộ đua ngựa, đi dẫn đầu là vài ba thanh niên nam nữ --
Diệp Thiên Hủy nhìn như vậy, đột nhiên ý thức được điều gì đó, cẩn thận xác định sau, quả nhiên đúng thật.
Cô đã từng thấy qua ảnh của Diệp Văn Nhân trên tạp chí, mặc dù cô ta ở trong ảnh trang điểm hơi đậm và không giống với dáng vẻ bây giờ cho lắm nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là Diệp Văn Nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.