Thập Niên 70: Chị Đẹp Quậy Đục Nước Hồng Kông
Chương 37:
Nữ Vương Bất Tại Gia
04/03/2024
Diệp Văn Nhân trên mặt mang theo nụ cười, dường như tính tình rất tốt, vừa tao nhã lại thùy mị.
Diệp Thiên Hủy nhanh chóng liếc nhìn vài người ở gần đó, vừa thấy cô đã lập tức nhận ra người nam trong số họ chính là Cố Chí Sàm của nhà họ Cố.
Vị Cố Chí Sàm này ngoài đời đẹp trai hơn trong ảnh nhiều, đuôi mắt hẹp dài, đường nét rõ ràng, anh ta mặc một chiếc áo vest in họa tiết lộng lẫy với áo sơ mi trơn màu, bên dưới là một chiếc quần jean có kiểu dáng rất đặc biệt.
Dáng vẻ rất kiêu ngạo và lạnh lùng, rồi lại thêm chút ngang ngược.
Về phần những người xung quanh Diệp Văn Nhân và Cố Chí Sàm, bọn họ đều trạc tuổi nhau, người nào người nấy đều ăn mặc rất thời trang và sang trọng, rất có thể là các cậu ấm cô chiêu của hai nhà Diệp - Cố.
Trong lúc cô đang nhìn bọn họ, Cố Chí Sàm đột nhiên nhìn sang đây, ánh mắt sắc bén và đầy khinh thường.
Diệp Thiên Hủy cảm giác được, hơi nhíu mày.
Cố Chí Sàm nhếch môi chế nhạo, mỉm cười rồi ra lệnh: "Lại đây."
Diệp Thiên Hủy chỉ là giả vờ như không nghe thấy.
Cố Chí Sàm đột nhiên ngừng cười, ra lệnh: "Em gái đại lục, lại đây!"
Sau khi anh ta nói ra hai chữ này, mọi người đều nhìn cô.
Trên thực tế, theo kế hoạch của Diệp Thiên Hủy, cô đương nhiên muốn tìm cách nhận ra cha ruột của mình, mà để nhận ra cha ruột của mình, cô nhất định phải vào được nhà họ Diệp.
Nhưng tiến vào nhà họ Diệp chắc chắn không phải bằng cách này.
Chỉ là anh ta vừa gọi to như vậy, tất cả nhân viên trường đua ngựa đều nhìn cô, mà cô vốn là “nhân viên giả”, nếu như biểu hiện khác thường như vậy sẽ có thể bị phát hiện ngay lập tức.
Đã vậy Cố Thời Chương cô vừa quen được hiện giờ lại không có ở đây, cho nên cô không còn cách nào khác, đành phải đi qua chỗ bọn họ để tránh nghi ngờ.
Cố Chí Sàm đút hai tay vào túi quần, nheo mắt lại, khinh thường nhìn cô: "Từ đại lục đến?"
Diệp Thiên Hủy gật đầu: "Đúng vậy, tôi từ đại lục tới, làm việc ở đây."
Đám “nam thanh nữ tú” bên cạnh vừa nghe vậy liền “Quào” lên một tiếng, ngưỡng mộ Cố Chí Sàm “ Ánh mắt cậu tốt thật đấy”.
Cố Chí Sàm mỉm cười, nói chắc nịch: "Hiện giờ mấy thứ từ đại lục nhiều lắm, cứ như hồng thủy ấy, tôi liếc mắt một phát là biết ngay ấy mà.”
Anh ta hất cằm ngạo mạn, nhìn Diệp Thiên Hủy với vẻ trịch thượng: “Nhìn xa thì giống củ khoai lang, nhưng đến gần thì vẫn giống củ khoai lang. Có điều cô em cũng có mắt nhìn trai đẹp đấy, cảm thấy anh đẹp trai nên mới nhìn mãi thế chứ gì?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều phá lên cười.
Ý nghĩa ban đầu của câu này là nhìn xa thì giống công chúa, nhìn gần lại giống củ khoai lang, nhưng bây giờ anh ta lại nói như vậy: Nhìn thế nào cũng giống củ khoai lang!
Khi Diệp Thiên Hủy nghe thấy điều này, cô hiểu rằng anh ta đang chế nhạo cô.
Khoai lang khi đào lên khỏi đất, toàn thân đều phủ đầy đất.
Cô không quá quan tâm đến việc người khác nói mình thô tục, càng không thèm để ý đến những lời nhận xét mỉa mai, chẳng qua trong lòng cô có hơi buồn bực. Rõ ràng cô đang mặc đồng phục nhân viên ở đây mà, sao thằng khứa này chỉ liếc mắt thôi mà đã nhận ra rồi chứ? Không lẽ bởi vì tóc cô chưa uốn xoăn qua, hay là vì khí chất đại lục từ sâu trong xương cốt cô?
Cô liếc nhìn vài cô gái có mặt đây, quả thật cảm giác của họ rất khác biệt so với cô.
Nhưng khi mọi người đang cười thì Diệp Văn Nhân lại không cười.
Cô ta khẽ cau mày, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Hủy, nhìn mặt mũi và thần thái của cô.
Cô ta cứ nhìn như vậy, cuối cùng ngập ngừng thử thăm dò, nói: "Cô làm việc gì vậy? Cho ngựa ăn sao?"
Diệp Thiên Hủy tự nhiên cảm thấy Diệp Văn Nhân có gì đó kỳ quái.
Cô vẫn bình tĩnh, cúi đầu nói: “Tôi chịu trách nhiệm dọn dẹp chuồng ngựa.”
Một thanh niên mặc áo xanh bên cạnh có vẻ không kiên nhẫn: "Mặc kệ cô ta, chúng ta đi xem ngựa nào!"
Cố Chí Sàm cũng nói: "Đi thôi."
Diệp Văn Nhân vẫn nhìn Diệp Thiên Hủy như cũ: "Đừng nóng vội như vậy, cô ấy từ đại lục tới, trông có vẻ không hiểu nhiều cho lắm, thật đáng thương."
Vừa nói, cô ta vừa cười với Diệp Thiên Hủy: "Cô đi làm việc đi, đừng quá sợ hãi."
Diệp Thiên Hủy nghe vậy, chỉ cảm thấy giọng nói của Diệp Văn Nhân rất ôn hòa.
Chỉ là giọng nói của cô ta… Có lẽ bởi vì nhà họ Diệp vốn là người Bắc Kinh nên không có giọng Quảng Đông phổ biến ở Hồng Kông, thay vào đó mang chút hương vị Bắc Kinh xưa, ít nhiều hơi giống với người “mẹ” ở đại lục của cô.
Diệp Thiên Hủy nhanh chóng liếc nhìn vài người ở gần đó, vừa thấy cô đã lập tức nhận ra người nam trong số họ chính là Cố Chí Sàm của nhà họ Cố.
Vị Cố Chí Sàm này ngoài đời đẹp trai hơn trong ảnh nhiều, đuôi mắt hẹp dài, đường nét rõ ràng, anh ta mặc một chiếc áo vest in họa tiết lộng lẫy với áo sơ mi trơn màu, bên dưới là một chiếc quần jean có kiểu dáng rất đặc biệt.
Dáng vẻ rất kiêu ngạo và lạnh lùng, rồi lại thêm chút ngang ngược.
Về phần những người xung quanh Diệp Văn Nhân và Cố Chí Sàm, bọn họ đều trạc tuổi nhau, người nào người nấy đều ăn mặc rất thời trang và sang trọng, rất có thể là các cậu ấm cô chiêu của hai nhà Diệp - Cố.
Trong lúc cô đang nhìn bọn họ, Cố Chí Sàm đột nhiên nhìn sang đây, ánh mắt sắc bén và đầy khinh thường.
Diệp Thiên Hủy cảm giác được, hơi nhíu mày.
Cố Chí Sàm nhếch môi chế nhạo, mỉm cười rồi ra lệnh: "Lại đây."
Diệp Thiên Hủy chỉ là giả vờ như không nghe thấy.
Cố Chí Sàm đột nhiên ngừng cười, ra lệnh: "Em gái đại lục, lại đây!"
Sau khi anh ta nói ra hai chữ này, mọi người đều nhìn cô.
Trên thực tế, theo kế hoạch của Diệp Thiên Hủy, cô đương nhiên muốn tìm cách nhận ra cha ruột của mình, mà để nhận ra cha ruột của mình, cô nhất định phải vào được nhà họ Diệp.
Nhưng tiến vào nhà họ Diệp chắc chắn không phải bằng cách này.
Chỉ là anh ta vừa gọi to như vậy, tất cả nhân viên trường đua ngựa đều nhìn cô, mà cô vốn là “nhân viên giả”, nếu như biểu hiện khác thường như vậy sẽ có thể bị phát hiện ngay lập tức.
Đã vậy Cố Thời Chương cô vừa quen được hiện giờ lại không có ở đây, cho nên cô không còn cách nào khác, đành phải đi qua chỗ bọn họ để tránh nghi ngờ.
Cố Chí Sàm đút hai tay vào túi quần, nheo mắt lại, khinh thường nhìn cô: "Từ đại lục đến?"
Diệp Thiên Hủy gật đầu: "Đúng vậy, tôi từ đại lục tới, làm việc ở đây."
Đám “nam thanh nữ tú” bên cạnh vừa nghe vậy liền “Quào” lên một tiếng, ngưỡng mộ Cố Chí Sàm “ Ánh mắt cậu tốt thật đấy”.
Cố Chí Sàm mỉm cười, nói chắc nịch: "Hiện giờ mấy thứ từ đại lục nhiều lắm, cứ như hồng thủy ấy, tôi liếc mắt một phát là biết ngay ấy mà.”
Anh ta hất cằm ngạo mạn, nhìn Diệp Thiên Hủy với vẻ trịch thượng: “Nhìn xa thì giống củ khoai lang, nhưng đến gần thì vẫn giống củ khoai lang. Có điều cô em cũng có mắt nhìn trai đẹp đấy, cảm thấy anh đẹp trai nên mới nhìn mãi thế chứ gì?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều phá lên cười.
Ý nghĩa ban đầu của câu này là nhìn xa thì giống công chúa, nhìn gần lại giống củ khoai lang, nhưng bây giờ anh ta lại nói như vậy: Nhìn thế nào cũng giống củ khoai lang!
Khi Diệp Thiên Hủy nghe thấy điều này, cô hiểu rằng anh ta đang chế nhạo cô.
Khoai lang khi đào lên khỏi đất, toàn thân đều phủ đầy đất.
Cô không quá quan tâm đến việc người khác nói mình thô tục, càng không thèm để ý đến những lời nhận xét mỉa mai, chẳng qua trong lòng cô có hơi buồn bực. Rõ ràng cô đang mặc đồng phục nhân viên ở đây mà, sao thằng khứa này chỉ liếc mắt thôi mà đã nhận ra rồi chứ? Không lẽ bởi vì tóc cô chưa uốn xoăn qua, hay là vì khí chất đại lục từ sâu trong xương cốt cô?
Cô liếc nhìn vài cô gái có mặt đây, quả thật cảm giác của họ rất khác biệt so với cô.
Nhưng khi mọi người đang cười thì Diệp Văn Nhân lại không cười.
Cô ta khẽ cau mày, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Hủy, nhìn mặt mũi và thần thái của cô.
Cô ta cứ nhìn như vậy, cuối cùng ngập ngừng thử thăm dò, nói: "Cô làm việc gì vậy? Cho ngựa ăn sao?"
Diệp Thiên Hủy tự nhiên cảm thấy Diệp Văn Nhân có gì đó kỳ quái.
Cô vẫn bình tĩnh, cúi đầu nói: “Tôi chịu trách nhiệm dọn dẹp chuồng ngựa.”
Một thanh niên mặc áo xanh bên cạnh có vẻ không kiên nhẫn: "Mặc kệ cô ta, chúng ta đi xem ngựa nào!"
Cố Chí Sàm cũng nói: "Đi thôi."
Diệp Văn Nhân vẫn nhìn Diệp Thiên Hủy như cũ: "Đừng nóng vội như vậy, cô ấy từ đại lục tới, trông có vẻ không hiểu nhiều cho lắm, thật đáng thương."
Vừa nói, cô ta vừa cười với Diệp Thiên Hủy: "Cô đi làm việc đi, đừng quá sợ hãi."
Diệp Thiên Hủy nghe vậy, chỉ cảm thấy giọng nói của Diệp Văn Nhân rất ôn hòa.
Chỉ là giọng nói của cô ta… Có lẽ bởi vì nhà họ Diệp vốn là người Bắc Kinh nên không có giọng Quảng Đông phổ biến ở Hồng Kông, thay vào đó mang chút hương vị Bắc Kinh xưa, ít nhiều hơi giống với người “mẹ” ở đại lục của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.