Thập Niên 70: Chị Đẹp Quậy Đục Nước Hồng Kông
Chương 45:
Nữ Vương Bất Tại Gia
04/03/2024
Diệp Thiên Hủy nghe vậy thì không nói lời nào, cô cũng chọn “Nhẹ Nhàng Như Chim”, cô cảm giác cu cậu “yếu đuối” này nhất định sẽ thắng.
Đang nói chuyện như vậy, mọi người bắt đầu chú ý tới Diệp Thiên Hủy, tò mò nhìn cô.
Có lẽ là do trước đó cô đã đánh thằng láu cá kia nên mọi người đều nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ và cảnh giác.
Diệp Thiên Hủy đối với việc này rất bình tĩnh.
Trên thực tế, Diệp Thiên Hủy ở kiếp trước đã sớm quen với ánh mắt kính sợ của người khác.
Lúc này, ông bác bên cạnh hỏi Diệp Thiên Hủy: "Cô gái, cô cũng thích đua ngựa hả? Cô đã đặt cược gì chưa?”
Khi ông ta hỏi vậy, mọi người đều nhìn Diệp Thiên Hủy.
Diệp Thiên Hủy thừa nhận: “Tôi đặt cược rồi.”
Mọi người nghe vậy lập tức có hứng thú, lần lượt đặt ra các câu hỏi, Diệp Thiên Hủy nói: "Tôi mua Nhẹ Nhàng Như Chim."
Khi cô nói lời này, ông bác đầu trọc đột nhiên hưng phấn: "Thấy chứ, em gái cũng mua Nhẹ Nhàng Như Chim kìa, tôi đã nói Nhẹ Nhàng Như Chim tốt mà, em gái là người hiểu biết đó!"
Tuy nhiên, lời nói của ông ta chỉ khiến mọi người bật cười: "Em gái à, cô không hiểu rồi!"
Một người chú hiểu biết bên cạnh đã nhiệt tình đưa ra lời khuyên cho Diệp Thiên Hủy và nói cho cô biết tại sao ngựa của cô không tốt: "Cho dù có chấp cân đi nữa thì con ngựa này cũng không thể so sánh được với Tên Nhóc Điên, chưa kể nài ngựa của Tên Nhóc Điên còn là một nài ngựa nổi tiếng người Anh nữa. Cô xem nài ngựa của Nhẹ Nhàng Như Chim là một người trẻ được đào tạo tại Hồng Kông, kinh nghiệm cũng rất ít, lần này cậu ta cưỡi Nhẹ Nhàng Như Chim chỉ là để tăng thêm kinh nghiệm cho cậu ta mà thôi. "
Một người đàn ông trung niên khác khoảng 40 tuổi cũng lắc đầu: "Cô gái trẻ, đây là một sự lãng phí tiền bạc đấy. Cô nên nói cho chúng tôi biết mới phải, chúng tôi sẽ giúp cô phân tích đưa ra gợi ý, không để cô mua Nhẹ Nhàng Như Chim đâu.”
Có người còn cười nói: "Em gái, cô không hiểu đấy thôi. Cô cho rằng đây là Kha Chí Minh cưỡi à!"
Trong khi mọi người đang bàn tán thì trận đấu thứ hai bắt đầu, đám đông lập tức im lặng, tất cả đều nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
“Đùng” một tiếng súng nổ, đường đua mở ra, mười con ngựa gần như xông ra ngay lập tức, lao về phía trước như một mũi tên tuột khỏi dây.
Con chạy phía trước chính là con ngựa Anh nổi tiếng “Tên Nhóc Điên”, rõ ràng là nó có sức bùng nổ mà những con ngựa khác không có.
Diệp Thiên Hủy hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào thân hình cường tráng của Tên Nhóc Điên.
Cô chợt cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó, cuộc thi này là một cuộc đua cự ly ngắn, cần nhiều phản ứng nhanh hơn và sức mạnh bùng nổ hơn, dù sao cả cuộc đua chỉ kéo dài hơn một phút.
Nếu trận đấu kéo dài hơn, cô càng tự tin hơn khi đặt cuộc vào Nhẹ Nhàng Như Chim.
Nhưng hiện tại cuộc thi chỉ kéo dài hơn một phút, rõ ràng Tên Nhóc Điên có kinh nghiệm thi đấu nhiều hơn, dẫn trước ngay từ giây phút đầu tiên, điều này cũng gây áp lực tâm lý rất lớn cho những chú ngựa khác.
Mười con ngựa phóng về phía trước, vó ngựa vừa nhanh vừa mạnh, cuộc tranh tài rất khốc liệt thu hút vô số tiếng reo hò, ngay cả trước màn hình TV, tất cả các chú bác đều kìm nén đến đỏ mặt, nắm chặt tay và cố gắng động viên những con ngựa mà họ đang đặt cược một cách liều mạng.
"Xông lên, xông lên đi Tên Nhóc Điên!”
"Cố lên, Dũng Sĩ Vô Địch! Cố lên, cố lên vì tao nào! "
Lúc này, Dũng Sĩ Vô Địch phóng nhanh về phía trước, thực sự đã dẫn trước con ngựa Tên Nhóc Điên nổi tiếng của Anh bằng nửa đầu ngựa, khi một người đàn ông đặt cược vào Dũng Sĩ Vô Địch nhìn thấy điều này, anh ta trở nên phấn khích và nhảy ra thẳng khỏi băng ghế, hai tay vung nắm đấm, hét ầm lên: "Dũng Sĩ Vô Địch, Dũng Sĩ Vô Địch!!"
Mấy người khác nhìn thấy cũng lo lắng: "Tên Nhóc Điên, cố lên! Cố lên, cố lên! "
Diệp Thiên Hủy ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Dù sao hiện tại cô quá nghèo, không có kế sinh nhai nào khác, 300 đô la Hồng Kông đối với cô là một khoản tiền rất lớn, cô không thể để mất nó được.
Trên thực tế, trong lòng cô cảm thấy bản thân ít nhiều gì cũng phải học “một bài học” rồi.
Trò đua ngựa này không đơn giản như vậy, nó là sự kết hợp giữa nài ngựa, ngựa, luật đua ngựa phức tạp và một số yếu tố về thiên thời- địa lợi -nhân hòa, cô chỉ biết “nhìn ngựa” thì không thể giành được chiến thắng áp đảo được. Đua ngựa không phải là cách thức kiếm tiền an toàn.
Cô phải nghĩ cách khác, có lẽ nhờ Cố Thời Chương giúp cô đến làm việc lặt vặt ở trang trại ngựa sẽ thích hợp hơn?
Lúc này, với tiếng vó ngựa tung bay, vài con ngựa đua đã đến góc đường đua. Đường đua hẹp, ngựa đua chạy rất nhanh nhưng nơi này có một khúc cua tốc độ cao, đây đương nhiên là một sự khảo nghiệm cho cả ngựa và nài ngựa.
Diệp Thiên Hủy nhìn sang, chỉ thấy ngay lúc mọi người đang hò reo cuồng nhiệt, con ngựa Nhẹ Nhàng Như Chim mà cô đặt cược lao về phía trước -
Lòng cô chợt giật thót!
Hành động này thực ra là hợp pháp nhưng hơi khó khăn.
Một khi thành công, con ngựa có thể vượt qua góc cua nhưng nếu không thành công, nó có thể rơi ra khỏi đường đua!
Dù đúng hay sai, cá đỏ và đồ ăn ngon của Diệp Thiên Hủy chính là đều nằm ở khúc cua này!
Đang nói chuyện như vậy, mọi người bắt đầu chú ý tới Diệp Thiên Hủy, tò mò nhìn cô.
Có lẽ là do trước đó cô đã đánh thằng láu cá kia nên mọi người đều nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ và cảnh giác.
Diệp Thiên Hủy đối với việc này rất bình tĩnh.
Trên thực tế, Diệp Thiên Hủy ở kiếp trước đã sớm quen với ánh mắt kính sợ của người khác.
Lúc này, ông bác bên cạnh hỏi Diệp Thiên Hủy: "Cô gái, cô cũng thích đua ngựa hả? Cô đã đặt cược gì chưa?”
Khi ông ta hỏi vậy, mọi người đều nhìn Diệp Thiên Hủy.
Diệp Thiên Hủy thừa nhận: “Tôi đặt cược rồi.”
Mọi người nghe vậy lập tức có hứng thú, lần lượt đặt ra các câu hỏi, Diệp Thiên Hủy nói: "Tôi mua Nhẹ Nhàng Như Chim."
Khi cô nói lời này, ông bác đầu trọc đột nhiên hưng phấn: "Thấy chứ, em gái cũng mua Nhẹ Nhàng Như Chim kìa, tôi đã nói Nhẹ Nhàng Như Chim tốt mà, em gái là người hiểu biết đó!"
Tuy nhiên, lời nói của ông ta chỉ khiến mọi người bật cười: "Em gái à, cô không hiểu rồi!"
Một người chú hiểu biết bên cạnh đã nhiệt tình đưa ra lời khuyên cho Diệp Thiên Hủy và nói cho cô biết tại sao ngựa của cô không tốt: "Cho dù có chấp cân đi nữa thì con ngựa này cũng không thể so sánh được với Tên Nhóc Điên, chưa kể nài ngựa của Tên Nhóc Điên còn là một nài ngựa nổi tiếng người Anh nữa. Cô xem nài ngựa của Nhẹ Nhàng Như Chim là một người trẻ được đào tạo tại Hồng Kông, kinh nghiệm cũng rất ít, lần này cậu ta cưỡi Nhẹ Nhàng Như Chim chỉ là để tăng thêm kinh nghiệm cho cậu ta mà thôi. "
Một người đàn ông trung niên khác khoảng 40 tuổi cũng lắc đầu: "Cô gái trẻ, đây là một sự lãng phí tiền bạc đấy. Cô nên nói cho chúng tôi biết mới phải, chúng tôi sẽ giúp cô phân tích đưa ra gợi ý, không để cô mua Nhẹ Nhàng Như Chim đâu.”
Có người còn cười nói: "Em gái, cô không hiểu đấy thôi. Cô cho rằng đây là Kha Chí Minh cưỡi à!"
Trong khi mọi người đang bàn tán thì trận đấu thứ hai bắt đầu, đám đông lập tức im lặng, tất cả đều nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
“Đùng” một tiếng súng nổ, đường đua mở ra, mười con ngựa gần như xông ra ngay lập tức, lao về phía trước như một mũi tên tuột khỏi dây.
Con chạy phía trước chính là con ngựa Anh nổi tiếng “Tên Nhóc Điên”, rõ ràng là nó có sức bùng nổ mà những con ngựa khác không có.
Diệp Thiên Hủy hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào thân hình cường tráng của Tên Nhóc Điên.
Cô chợt cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó, cuộc thi này là một cuộc đua cự ly ngắn, cần nhiều phản ứng nhanh hơn và sức mạnh bùng nổ hơn, dù sao cả cuộc đua chỉ kéo dài hơn một phút.
Nếu trận đấu kéo dài hơn, cô càng tự tin hơn khi đặt cuộc vào Nhẹ Nhàng Như Chim.
Nhưng hiện tại cuộc thi chỉ kéo dài hơn một phút, rõ ràng Tên Nhóc Điên có kinh nghiệm thi đấu nhiều hơn, dẫn trước ngay từ giây phút đầu tiên, điều này cũng gây áp lực tâm lý rất lớn cho những chú ngựa khác.
Mười con ngựa phóng về phía trước, vó ngựa vừa nhanh vừa mạnh, cuộc tranh tài rất khốc liệt thu hút vô số tiếng reo hò, ngay cả trước màn hình TV, tất cả các chú bác đều kìm nén đến đỏ mặt, nắm chặt tay và cố gắng động viên những con ngựa mà họ đang đặt cược một cách liều mạng.
"Xông lên, xông lên đi Tên Nhóc Điên!”
"Cố lên, Dũng Sĩ Vô Địch! Cố lên, cố lên vì tao nào! "
Lúc này, Dũng Sĩ Vô Địch phóng nhanh về phía trước, thực sự đã dẫn trước con ngựa Tên Nhóc Điên nổi tiếng của Anh bằng nửa đầu ngựa, khi một người đàn ông đặt cược vào Dũng Sĩ Vô Địch nhìn thấy điều này, anh ta trở nên phấn khích và nhảy ra thẳng khỏi băng ghế, hai tay vung nắm đấm, hét ầm lên: "Dũng Sĩ Vô Địch, Dũng Sĩ Vô Địch!!"
Mấy người khác nhìn thấy cũng lo lắng: "Tên Nhóc Điên, cố lên! Cố lên, cố lên! "
Diệp Thiên Hủy ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Dù sao hiện tại cô quá nghèo, không có kế sinh nhai nào khác, 300 đô la Hồng Kông đối với cô là một khoản tiền rất lớn, cô không thể để mất nó được.
Trên thực tế, trong lòng cô cảm thấy bản thân ít nhiều gì cũng phải học “một bài học” rồi.
Trò đua ngựa này không đơn giản như vậy, nó là sự kết hợp giữa nài ngựa, ngựa, luật đua ngựa phức tạp và một số yếu tố về thiên thời- địa lợi -nhân hòa, cô chỉ biết “nhìn ngựa” thì không thể giành được chiến thắng áp đảo được. Đua ngựa không phải là cách thức kiếm tiền an toàn.
Cô phải nghĩ cách khác, có lẽ nhờ Cố Thời Chương giúp cô đến làm việc lặt vặt ở trang trại ngựa sẽ thích hợp hơn?
Lúc này, với tiếng vó ngựa tung bay, vài con ngựa đua đã đến góc đường đua. Đường đua hẹp, ngựa đua chạy rất nhanh nhưng nơi này có một khúc cua tốc độ cao, đây đương nhiên là một sự khảo nghiệm cho cả ngựa và nài ngựa.
Diệp Thiên Hủy nhìn sang, chỉ thấy ngay lúc mọi người đang hò reo cuồng nhiệt, con ngựa Nhẹ Nhàng Như Chim mà cô đặt cược lao về phía trước -
Lòng cô chợt giật thót!
Hành động này thực ra là hợp pháp nhưng hơi khó khăn.
Một khi thành công, con ngựa có thể vượt qua góc cua nhưng nếu không thành công, nó có thể rơi ra khỏi đường đua!
Dù đúng hay sai, cá đỏ và đồ ăn ngon của Diệp Thiên Hủy chính là đều nằm ở khúc cua này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.