Thập Niên 70: Cô Gái Nông Thôn Làm Giàu Từ Rượu Quê Hương
Chương 150:
Minh Canh/明景
12/08/2022
Trong Ủy ban thôn nhỏ, thậm chí có chút tồi tàn đơn sơ, hai gia đình thông gia ngồi đối diện nhau.
Nhà chú An Mười Ba bên thôn Thạch Hà, không chỉ có chú Mười Ba thím Mười Ba, còn có anh chị dâu của bên đằng trai, người một nhà vừa ngồi vừa đứng, dựa vào nhau, hình thành một cái trận doanh rất lớn không dễ bắt nạt.
Mà bên đằng gái, là nhà họ Quách của thôn Thượng Tiến, thân thích bằng hữu tổng cộng có khoảng mười mấy người, cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.
An Quốc Bang ý tốt lời hay khuyên bảo, thật sự không cần tập trung nhiều người như vậy ở chỗ này, nên làm gì thì đi làm đi. Nhưng mọi người đều kiên trì ‘ chúng tôi đều là người nhà của nhau’.
Thôi được rồi.
An Quốc Bang mệt tâm ghê, còn mệt hơn so với việc ông đi nhặt phân cả ngày.
Họ hàng nhà trai nhà gái, ngươi xem ta không vừa mắt, ta xem ngươi thực khó chịu; ngươi hừ lạnh một tiếng, ta ‘ phỉ nhổ’ một chút; ngươi trừng mắt, ta bĩu môi...... Cho dù ngồi chung dưới một cái mái hiên, cũng là trừng mắt khịt mũi.
Chỗ nào là thông gia?
Tuyệt đối là thập cấp đại thù, ân oán khó tiêu.
Ai có thể nghĩ đến, mấy ngày hôm trước bọn họ còn ngồi chung với nhau cùng thổi kèn hân hoan hỉ nhạc dào dạt chúc phúc một đôi tân nhân cộng kết liên lí? Mấy ngày hôm trước vẫn còn là anh em tốt kề vai sát cánh, hôm nay lại biến thành kẻ thù giết cha giết mẹ.
Ngươi giận trừng ta, ta khinh bỉ ngươi.
Đôi mắt của ngươi mang theo khinh bỉ, đôi mắt của ta mang theo sát khí.
An Quốc Bang nhìn mọi người mặt lạnh giận dữ trừng mắt nhìn nhau, thở dài, bất đắc dĩ. Lại nhìn về phía đám người đứng bên ngoài Ủy ban thôn, tiếp tục thở dài, bất đắc dĩ.
Tuy rằng có người quay về làm việc, nhưng cũng có người vẫn đi theo đứng ở bên ngoài Ủy ban thôn để xem náo nhiệt.
Ríu rít.
Náo nhiệt vô cùng.
An Quốc Bang đỡ trán, mệt tâm ghê.
Đợi tới khi nhìn thấy con gái bảo bối, lại càng mệt tâm hơn.
An Lệ Nùng cười lấy lòng với An Quốc Bang, mi mắt cong cong, tươi cười ngọt ngào xinh đẹp. Khiến An Quốc Bang đang mệt mỏi một ngày lập tức thả lỏng lại.
Bất đắc dĩ cười cười.
Thôi.
Chuyện nhà người khác, ông tức giận cái gì?
An Lệ Nùng ngượng ngùng cười cười, là cô cố tình muốn đi theo An Quốc Bang đến Ủy ban Thôn, còn làm bộ làm tịch lấy sách bài tập ra.
Mỹ danh rằng ‘ muốn làm bài tập ở trong ủy ban thôn.”
Mở sách bài tập ra, cầm bút, dựng thẳng lỗ tai, thời khắc chú ý hướng đi của câu chuyện.
An Quốc Bang nhìn chú Mười Ba, sau đó lại nhìn sang An Thụ Căn.
An Thụ Căn không đứng chung một chỗ với ba mẹ, anh chị dâu, cũng không đứng chung với vợ của mình, mà đứng giữa hai bên. Khi ba mẹ nhìn sang, liền bước hai ba bước về phía gần với ba mẹ, lúc vợ nhìn sang, cũng lặng lẽ bước qua bên đó vài bước.
Giống như quả cân, lúc nghiêng về phía cha mẹ, lúc lại nghiêng về phía vợ mình.
Rất khó xử.
An Quốc Bang khóe mắt giật giật, yên lặng nhìn về phía đám người nhà họ Quách, “Được rồi. Có vấn đề liền nói ra đi, nói cho thoả thích. Tủi thân cũng được, buồn bực cũng được, cứ nói hết ra cả đi.”
“Sau đó mọi người cùng nghĩ cách giải quyết.”
“Có gì để nói, muốn về nhà mẹ đẻ thì về, nhìn xem có ai dám rước cái thứ đồ secondhand như cô ta không. Phi, đồ rách nát mà thôi, quý báu gì chứ?” Thím Mười Ba giận trừng mắt, mở miệng liền một chuỗi ô ngôn uế ngữ.
“Vì cưới nó, nhà chúng ta đã phải tốn biết bao nhiêu tiền? Thiếu nợ bao nhiêu? Cư nhiên còn dám lải nhải, có biết xấu hổ hay không?” Thím Mười Ba tức giận muốn cắn người.
“Đi vay tiền để cưới nó về, không phải nó trả thì ai trả?”
An Lệ Nùng bĩu môi, lần đầu tiên nghe nói đi vay tiền cưới con dâu là vì muốn tốt cho con dâu.
Cái quỷ gì thế?
Xui xẻo như nào mới phải gả vào nhà đó?
“Ha hả.” Cô dâu mới Quách Đỗ Quyên cười lạnh, “Cho nên, đồng nghĩa với việc tôi đi vay tiền tới bắt con trai bà lấy tôi?”
“Không có tiền lấy vợ làm gì? Độc thân cũng được mà.” Quách mụ mụ hừ lạnh, “Ngay cả tiền cho con trai lấy vợ cũng không có, mụ sinh loại con trai nào thế.”
“Sao không bóp chết luôn đi? Miễn cho khi trưởng thành đi gây họa cho con gái nhà người ta.”
Hai bên lại cãi nhau.
“Câm miệng.” An Quốc Bang vỗ vỗ bàn, rống giận, “Đều câm miệng hết cho tôi.”
An Quốc Bang nhìn sang phía ông trưởng thôn thôn Thượng Tiến vẫn rất bình tĩnh ở bên cạnh, đối phương xua xua tay, “Cậu nói đi. Cậu trẻ tuổi, hữu lực có khí có thần.”
An Quốc Bang khóe miệng run rẩy, hít sâu hít sâu, chẳng thèm để ý tới thím Mười Ba vẻ mặt phẫn nộ, nhìn về phía An Thụ Căn, “Cậu nói đi. Nói chuyện chính sự, không cần gây sự, không cần mắng chửi người khác.”
Nhà chú An Mười Ba bên thôn Thạch Hà, không chỉ có chú Mười Ba thím Mười Ba, còn có anh chị dâu của bên đằng trai, người một nhà vừa ngồi vừa đứng, dựa vào nhau, hình thành một cái trận doanh rất lớn không dễ bắt nạt.
Mà bên đằng gái, là nhà họ Quách của thôn Thượng Tiến, thân thích bằng hữu tổng cộng có khoảng mười mấy người, cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.
An Quốc Bang ý tốt lời hay khuyên bảo, thật sự không cần tập trung nhiều người như vậy ở chỗ này, nên làm gì thì đi làm đi. Nhưng mọi người đều kiên trì ‘ chúng tôi đều là người nhà của nhau’.
Thôi được rồi.
An Quốc Bang mệt tâm ghê, còn mệt hơn so với việc ông đi nhặt phân cả ngày.
Họ hàng nhà trai nhà gái, ngươi xem ta không vừa mắt, ta xem ngươi thực khó chịu; ngươi hừ lạnh một tiếng, ta ‘ phỉ nhổ’ một chút; ngươi trừng mắt, ta bĩu môi...... Cho dù ngồi chung dưới một cái mái hiên, cũng là trừng mắt khịt mũi.
Chỗ nào là thông gia?
Tuyệt đối là thập cấp đại thù, ân oán khó tiêu.
Ai có thể nghĩ đến, mấy ngày hôm trước bọn họ còn ngồi chung với nhau cùng thổi kèn hân hoan hỉ nhạc dào dạt chúc phúc một đôi tân nhân cộng kết liên lí? Mấy ngày hôm trước vẫn còn là anh em tốt kề vai sát cánh, hôm nay lại biến thành kẻ thù giết cha giết mẹ.
Ngươi giận trừng ta, ta khinh bỉ ngươi.
Đôi mắt của ngươi mang theo khinh bỉ, đôi mắt của ta mang theo sát khí.
An Quốc Bang nhìn mọi người mặt lạnh giận dữ trừng mắt nhìn nhau, thở dài, bất đắc dĩ. Lại nhìn về phía đám người đứng bên ngoài Ủy ban thôn, tiếp tục thở dài, bất đắc dĩ.
Tuy rằng có người quay về làm việc, nhưng cũng có người vẫn đi theo đứng ở bên ngoài Ủy ban thôn để xem náo nhiệt.
Ríu rít.
Náo nhiệt vô cùng.
An Quốc Bang đỡ trán, mệt tâm ghê.
Đợi tới khi nhìn thấy con gái bảo bối, lại càng mệt tâm hơn.
An Lệ Nùng cười lấy lòng với An Quốc Bang, mi mắt cong cong, tươi cười ngọt ngào xinh đẹp. Khiến An Quốc Bang đang mệt mỏi một ngày lập tức thả lỏng lại.
Bất đắc dĩ cười cười.
Thôi.
Chuyện nhà người khác, ông tức giận cái gì?
An Lệ Nùng ngượng ngùng cười cười, là cô cố tình muốn đi theo An Quốc Bang đến Ủy ban Thôn, còn làm bộ làm tịch lấy sách bài tập ra.
Mỹ danh rằng ‘ muốn làm bài tập ở trong ủy ban thôn.”
Mở sách bài tập ra, cầm bút, dựng thẳng lỗ tai, thời khắc chú ý hướng đi của câu chuyện.
An Quốc Bang nhìn chú Mười Ba, sau đó lại nhìn sang An Thụ Căn.
An Thụ Căn không đứng chung một chỗ với ba mẹ, anh chị dâu, cũng không đứng chung với vợ của mình, mà đứng giữa hai bên. Khi ba mẹ nhìn sang, liền bước hai ba bước về phía gần với ba mẹ, lúc vợ nhìn sang, cũng lặng lẽ bước qua bên đó vài bước.
Giống như quả cân, lúc nghiêng về phía cha mẹ, lúc lại nghiêng về phía vợ mình.
Rất khó xử.
An Quốc Bang khóe mắt giật giật, yên lặng nhìn về phía đám người nhà họ Quách, “Được rồi. Có vấn đề liền nói ra đi, nói cho thoả thích. Tủi thân cũng được, buồn bực cũng được, cứ nói hết ra cả đi.”
“Sau đó mọi người cùng nghĩ cách giải quyết.”
“Có gì để nói, muốn về nhà mẹ đẻ thì về, nhìn xem có ai dám rước cái thứ đồ secondhand như cô ta không. Phi, đồ rách nát mà thôi, quý báu gì chứ?” Thím Mười Ba giận trừng mắt, mở miệng liền một chuỗi ô ngôn uế ngữ.
“Vì cưới nó, nhà chúng ta đã phải tốn biết bao nhiêu tiền? Thiếu nợ bao nhiêu? Cư nhiên còn dám lải nhải, có biết xấu hổ hay không?” Thím Mười Ba tức giận muốn cắn người.
“Đi vay tiền để cưới nó về, không phải nó trả thì ai trả?”
An Lệ Nùng bĩu môi, lần đầu tiên nghe nói đi vay tiền cưới con dâu là vì muốn tốt cho con dâu.
Cái quỷ gì thế?
Xui xẻo như nào mới phải gả vào nhà đó?
“Ha hả.” Cô dâu mới Quách Đỗ Quyên cười lạnh, “Cho nên, đồng nghĩa với việc tôi đi vay tiền tới bắt con trai bà lấy tôi?”
“Không có tiền lấy vợ làm gì? Độc thân cũng được mà.” Quách mụ mụ hừ lạnh, “Ngay cả tiền cho con trai lấy vợ cũng không có, mụ sinh loại con trai nào thế.”
“Sao không bóp chết luôn đi? Miễn cho khi trưởng thành đi gây họa cho con gái nhà người ta.”
Hai bên lại cãi nhau.
“Câm miệng.” An Quốc Bang vỗ vỗ bàn, rống giận, “Đều câm miệng hết cho tôi.”
An Quốc Bang nhìn sang phía ông trưởng thôn thôn Thượng Tiến vẫn rất bình tĩnh ở bên cạnh, đối phương xua xua tay, “Cậu nói đi. Cậu trẻ tuổi, hữu lực có khí có thần.”
An Quốc Bang khóe miệng run rẩy, hít sâu hít sâu, chẳng thèm để ý tới thím Mười Ba vẻ mặt phẫn nộ, nhìn về phía An Thụ Căn, “Cậu nói đi. Nói chuyện chính sự, không cần gây sự, không cần mắng chửi người khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.