Thập Niên 70: Cô Gái Nông Thôn Làm Giàu Từ Rượu Quê Hương
Chương 151:
Minh Canh/明景
12/08/2022
“Nói, nói cái gì?” An Thụ Căn cúi đầu, căn bản không phải nói cái gì, giống như cũng không có gì để nói. Nhà anh ta nghèo, đây là sự thật; vay tiền cưới vợ, đây cũng là sự thật.
Nói tiếp, đàn ông trong thôn nhiều như vậy, cũng không chỉ có một mình anh mới đi vay tiền cưới vợ.
An Thụ Căn cảm thấy tủi thân, lén nhìn sang phía bà xã ở bên cạnh, không rõ vì sao mà vợ mình lại làm ầm lên như thế? Các chị dâu khác của anh cũng đến đây giống như vậy, đều yên lặng thừa nhận, vợ của những người khác trong thôn cũng đến đây giống như vậy, cũng không làm ầm gây chuyện.
An Thụ Căn suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông, vì sao vợ mình thoạt nhìn mềm yếu nhu nhược như vậy lại đột nhiên làm lớn chuyện, làm ầm lên như vậy?
Quách Đỗ Quyên hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ trừng mắt nhìn An Thụ Căn. Một tên con trai ngay cả vợ mình cũng không thể che chở được thì còn cần làm gì? Có bảo vệ được hay không là một chuyện, nhưng thái độ là quan trọng nhất.
Mắt lạnh nhìn cô bị bắt nạt, lại còn làm như không thấy có tai như điếc, chồng như vậy thì cần để làm gì?
Bởi vì gả cho anh ta, cho nên phải làm trâu làm ngựa cho anh ta, làm việc vất vả mệt sống mệt chết, còn không được ăn ngon, ăn no, sau đó còn phải sinh con đẻ cái cho anh ta?
Ha hả.
Tưởng bở.
An Quốc Bang có chút hận sắt không thành thép liếc nhìn An Thụ Căn một cái, làm một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, ông rất chướng mắt bộ dáng hèn nhát uất ức như vậy, nhấc chân đá một phát.
An Thụ Căn lảo đảo nghiêng ngả, ngã ngồi xuống đất, sau đó nhanh chóng bò dậy, cụp vai, cúi đầu.
“Cô nói đi.” An Quốc Bang nhìn về phía Quách Đỗ Quyên.
Quách Đỗ Quyên nhìn về phía trưởng thôn thôn Thượng Tiến.
Trưởng thôn thôn Thượng Tiến cũng là trưởng bối nhà họ Quách, gật gật đầu, “Nói đi. Con gái nhà họ Quách chúng ta không bắt nạt người khác, nhưng cũng không thể để người khác bắt nạt.”
Quách Đỗ Quyên bắt đầu nói từ ngày đầu tiên cô gả tới, nói tới thím An Mười Ba chanh chua, nói tới việc bà ta trọng nam khinh nữ, nói tới việc bà ta nói năng cay độc,.....
Từng chuyện, từng chuyện.
“Mỗi đốn phân cơm, có thể lý giải. Nhưng mà, dựa vào cái gì đàn ông ăn đồ khô, đàn bà ăn đồ loãng? Chẳng lẽ phụ nữ chúng tôi không có làm việc, không có công điểm sao? Nếu đều là lương thực do chính chúng tôi kiếm được, dựa vào cái gì không thể ăn? Chẳng lẽ đàn ông nhà mấy người đều muốn phụ nữ chịu khổ chịu đói nuôi bọn họ sao?”
“Một người đàn ông nuôi không nổi vợ con của mình, còn sống để làm gì?”
Thím An Mười Ba muốn nói gì đó, lại bị An Quốc Bang ra hiệu ngăn lại.
“Ngày đầu tiên tôi gả tới, mẹ chồng cứ lải nhải mãi bên tai, nhà bọn họ vì cưới vợ cho con đã phải đi mượn bao nhiêu tiền, tiêu hết bao nhiêu tiền, bắt tôi phải tự mình kiếm tiền trả nợ, .....Lúc ăn cơm cứ nhắc mãi, bắt tôi không được ăn nhiều, lúc tôi đi làm việc cũng lãi nhải mãi, bắt tôi phải làm nhiều hơn........... Hoá ra nợ nần của cái nhà này là của một mình tôi sao? Ha hả. Tôi không biết mấy chị dâu khác nghĩ như thế nào, làm như thế nào? Nhưng tôi......”
Quách Đỗ Quyên lắc đầu, “Tôi không muốn. Tôi cũng sẽ không để mặc cho người khác tùy ý tra tấn bắt nạt tôi.”
“Cô gả vào nhà này thì chính là người của nhà này.”
“Ngươi nhà bà? Người hầu nhà bà thì có?” Quách Đỗ Quyên cũng không phải kẻ dễ bị bắt nạt, một câu thôi cũng đủ chọc tức thím Mười Ba.
Đứa ở, đây chính là đại danh từ chỉ có ở nhà địa chủ.
Địa chủ, là sẽ bị bắt đi cải tạo.
“Cái con bé chết tiệt này, bà xé nát......”
“Bang, bang.” An Quốc Bang đập mạnh xuống bàn, khiến cho mấy cái chén ở trên mặt bà lung lay va chạm vào nhau kêu leng keng.
Thím Mười Ba cảm thấy tủi thân, rất oán giận, cảm thấy bản thân mắt mù mới coi trọng cái con bé chuyên gây chuyện này. Nhưng nhìn gương mặt đen như mực của An Quốc Bang, dù rất muốn mắng chửi người cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
An Quốc Bang xoa mày, nhìn Quách Đỗ Quyên, “Cô muốn giải quyết như thế nào?”
Nhiều năm như vậy, người trong Thôn Thạch Hà mỗi khi lấy vợ cho con đều làm như vậy, vay tiền mượn đồ để cưới vợ, sau đó áp bức con dâu, vợ mình đi kiếm tiền trả nợ. Từng năm từng năm một, mười năm, hai mươi năm, năm này qua năm khác, đây vẫn là lần đầu tiên có người làm ầm ĩ mọi chuyện lên như vậy.
An Quốc Bang cũng là lần đầu tiên xử lý chuyện như vậy.
Xuất phát từ tình cảm, ông cũng không hy vọng nhà chú An Mười Ba rạn nứt, nhưng nhìn từ góc độ lý trí, không phá thì không xây được. Ông muốn thay đổi ấn tượng về Thôn Thạch Hà ở trong mắt người ngoài, muốn thay đổi thói quen lừa kết hôn của người dân Thôn Thạch Hà, hôm nay chính là cơ hội tốt nhất.
Trong đầu An Quốc Bang có một cán cân, khuynh hướng tình cảm, khuynh hướng lý trí.
Quách Đỗ Quyên nhìn An Thụ Căn, lại nhìn về phía cha mẹ bên cạnh, “Tôi mặc kệ các chị dâu nghĩ như thế nào, nhưng tôi yêu cầu được đối xử công bằng trong bữa ăn. Phụ nữ làm việc cũng không ít hơn đàn ông, hơn nữa còn cần có thân thể khỏe mạnh để có thể sinh con đẻ cái.”
An Lệ Nùng gật gật đầu, điều này cũng không quá mức, đây là một người thông minh.
Nhưng thím Mười Ba lại phản đối, “Không có khả năng. Tôi không đồng ý.”
Quách Đỗ Quyên không để ý đến bà ta, tiếp tục nói ra yêu cầu của bản thân.
Nói tiếp, đàn ông trong thôn nhiều như vậy, cũng không chỉ có một mình anh mới đi vay tiền cưới vợ.
An Thụ Căn cảm thấy tủi thân, lén nhìn sang phía bà xã ở bên cạnh, không rõ vì sao mà vợ mình lại làm ầm lên như thế? Các chị dâu khác của anh cũng đến đây giống như vậy, đều yên lặng thừa nhận, vợ của những người khác trong thôn cũng đến đây giống như vậy, cũng không làm ầm gây chuyện.
An Thụ Căn suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông, vì sao vợ mình thoạt nhìn mềm yếu nhu nhược như vậy lại đột nhiên làm lớn chuyện, làm ầm lên như vậy?
Quách Đỗ Quyên hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ trừng mắt nhìn An Thụ Căn. Một tên con trai ngay cả vợ mình cũng không thể che chở được thì còn cần làm gì? Có bảo vệ được hay không là một chuyện, nhưng thái độ là quan trọng nhất.
Mắt lạnh nhìn cô bị bắt nạt, lại còn làm như không thấy có tai như điếc, chồng như vậy thì cần để làm gì?
Bởi vì gả cho anh ta, cho nên phải làm trâu làm ngựa cho anh ta, làm việc vất vả mệt sống mệt chết, còn không được ăn ngon, ăn no, sau đó còn phải sinh con đẻ cái cho anh ta?
Ha hả.
Tưởng bở.
An Quốc Bang có chút hận sắt không thành thép liếc nhìn An Thụ Căn một cái, làm một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, ông rất chướng mắt bộ dáng hèn nhát uất ức như vậy, nhấc chân đá một phát.
An Thụ Căn lảo đảo nghiêng ngả, ngã ngồi xuống đất, sau đó nhanh chóng bò dậy, cụp vai, cúi đầu.
“Cô nói đi.” An Quốc Bang nhìn về phía Quách Đỗ Quyên.
Quách Đỗ Quyên nhìn về phía trưởng thôn thôn Thượng Tiến.
Trưởng thôn thôn Thượng Tiến cũng là trưởng bối nhà họ Quách, gật gật đầu, “Nói đi. Con gái nhà họ Quách chúng ta không bắt nạt người khác, nhưng cũng không thể để người khác bắt nạt.”
Quách Đỗ Quyên bắt đầu nói từ ngày đầu tiên cô gả tới, nói tới thím An Mười Ba chanh chua, nói tới việc bà ta trọng nam khinh nữ, nói tới việc bà ta nói năng cay độc,.....
Từng chuyện, từng chuyện.
“Mỗi đốn phân cơm, có thể lý giải. Nhưng mà, dựa vào cái gì đàn ông ăn đồ khô, đàn bà ăn đồ loãng? Chẳng lẽ phụ nữ chúng tôi không có làm việc, không có công điểm sao? Nếu đều là lương thực do chính chúng tôi kiếm được, dựa vào cái gì không thể ăn? Chẳng lẽ đàn ông nhà mấy người đều muốn phụ nữ chịu khổ chịu đói nuôi bọn họ sao?”
“Một người đàn ông nuôi không nổi vợ con của mình, còn sống để làm gì?”
Thím An Mười Ba muốn nói gì đó, lại bị An Quốc Bang ra hiệu ngăn lại.
“Ngày đầu tiên tôi gả tới, mẹ chồng cứ lải nhải mãi bên tai, nhà bọn họ vì cưới vợ cho con đã phải đi mượn bao nhiêu tiền, tiêu hết bao nhiêu tiền, bắt tôi phải tự mình kiếm tiền trả nợ, .....Lúc ăn cơm cứ nhắc mãi, bắt tôi không được ăn nhiều, lúc tôi đi làm việc cũng lãi nhải mãi, bắt tôi phải làm nhiều hơn........... Hoá ra nợ nần của cái nhà này là của một mình tôi sao? Ha hả. Tôi không biết mấy chị dâu khác nghĩ như thế nào, làm như thế nào? Nhưng tôi......”
Quách Đỗ Quyên lắc đầu, “Tôi không muốn. Tôi cũng sẽ không để mặc cho người khác tùy ý tra tấn bắt nạt tôi.”
“Cô gả vào nhà này thì chính là người của nhà này.”
“Ngươi nhà bà? Người hầu nhà bà thì có?” Quách Đỗ Quyên cũng không phải kẻ dễ bị bắt nạt, một câu thôi cũng đủ chọc tức thím Mười Ba.
Đứa ở, đây chính là đại danh từ chỉ có ở nhà địa chủ.
Địa chủ, là sẽ bị bắt đi cải tạo.
“Cái con bé chết tiệt này, bà xé nát......”
“Bang, bang.” An Quốc Bang đập mạnh xuống bàn, khiến cho mấy cái chén ở trên mặt bà lung lay va chạm vào nhau kêu leng keng.
Thím Mười Ba cảm thấy tủi thân, rất oán giận, cảm thấy bản thân mắt mù mới coi trọng cái con bé chuyên gây chuyện này. Nhưng nhìn gương mặt đen như mực của An Quốc Bang, dù rất muốn mắng chửi người cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
An Quốc Bang xoa mày, nhìn Quách Đỗ Quyên, “Cô muốn giải quyết như thế nào?”
Nhiều năm như vậy, người trong Thôn Thạch Hà mỗi khi lấy vợ cho con đều làm như vậy, vay tiền mượn đồ để cưới vợ, sau đó áp bức con dâu, vợ mình đi kiếm tiền trả nợ. Từng năm từng năm một, mười năm, hai mươi năm, năm này qua năm khác, đây vẫn là lần đầu tiên có người làm ầm ĩ mọi chuyện lên như vậy.
An Quốc Bang cũng là lần đầu tiên xử lý chuyện như vậy.
Xuất phát từ tình cảm, ông cũng không hy vọng nhà chú An Mười Ba rạn nứt, nhưng nhìn từ góc độ lý trí, không phá thì không xây được. Ông muốn thay đổi ấn tượng về Thôn Thạch Hà ở trong mắt người ngoài, muốn thay đổi thói quen lừa kết hôn của người dân Thôn Thạch Hà, hôm nay chính là cơ hội tốt nhất.
Trong đầu An Quốc Bang có một cán cân, khuynh hướng tình cảm, khuynh hướng lý trí.
Quách Đỗ Quyên nhìn An Thụ Căn, lại nhìn về phía cha mẹ bên cạnh, “Tôi mặc kệ các chị dâu nghĩ như thế nào, nhưng tôi yêu cầu được đối xử công bằng trong bữa ăn. Phụ nữ làm việc cũng không ít hơn đàn ông, hơn nữa còn cần có thân thể khỏe mạnh để có thể sinh con đẻ cái.”
An Lệ Nùng gật gật đầu, điều này cũng không quá mức, đây là một người thông minh.
Nhưng thím Mười Ba lại phản đối, “Không có khả năng. Tôi không đồng ý.”
Quách Đỗ Quyên không để ý đến bà ta, tiếp tục nói ra yêu cầu của bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.