Thập Niên 70: Cô Gái Nông Thôn Làm Giàu Từ Rượu Quê Hương
Chương 152:
Minh Canh/明景
12/08/2022
Yêu cầu của Quách Đỗ Quyên cũng không nhiều, nếu không thì phân gia.
Cô nguyện ý vất vả ra ngoài làm việc, kiếm tiền trả nợ, nhưng không muốn bản thân vất vả làm việc còn phải bị người khác khinh bỉ. Quan trọng nhất chính là, chồng cô là “mềm lỗ tai”, không có chủ kiến, vẫn là “mẹ bảo nam”, chỉ cần mẹ chồng cô trừng mắt mắng mỏ, liền lập tức co rúm lại.
(Lỗ tai mềm: Ai bảo gì nghe vậy, không có chính kiến; Mẹ bảo nam: Lớn rồi nhưng không có suy nghĩ riêng, không chính kiến, cái gì cũng phải hỏi mẹ, nghe lời mẹ như đứa trẻ con.)
Một người đàn ông lớn tướng nhưng lại sợ hãi rụt rè, cái gì đều nghe theo mẹ, cái gì cũng phải hỏi ý mẹ, về sau như thế nào đương gia làm chủ, như thế nào bảo vệ vợ con? Người đàn ông như vậy nếu cứ tiếp tục bị mẹ đẻ áp bức, tiếp tục trốn tránh dưới cái bóng to lớn của mẹ, sớm hay muộn cũng có một ngày bị phế đi.
Quách Đỗ Quyên liếc liếc mắt nhìn về phía anh trai lớn của chồng, khinh bỉ chói lọi.
Nghe được Quách Đỗ Quyên nói muốn phân gia, mấy chị dâu nháy mắt hai mắt sáng rực, bọn họ sớm đã có ý muốn phân gia, chỉ là mẹ chồng cường thế, chồng lại yếu đuối vô năng, chỉ có thể nhẫn nhịn qua từng ngày.
“Con bé chết tiệt, đi tìm chết.” thím Mười Ba lập tức nổi giận, bà ta mắt mù mới coi trọng con bé chuyên gây chuyện này.
Hiện tại mọi người đều chú ý nếu cha mẹ còn sống thì sẽ không phân gia, phân gia theo mọi người thấy là một việc rất mất mặt, bởi vì như vậy sẽ gián tiếp chứng minh rằng gia đình bọn họ không hòa thuận, sẽ bị mọi người giễu cợt cười nhạo.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao có rất nhiều gia đình mặc dù cãi nhau ồn ào nhốn nháo, một cọng hành cũng phải tính toán chi li nhưng nhất quyết khong chịu phân gia.
Người già đều thích nhà cửa náo nhiệt, thích đương gia làm chủ, thích nắm giữ tài vật bách khoa toàn thư, thích nói một không hai...... Thì sao có thể nguyện ý phân gia? Mà người con người cháu nào dám đưa ra ý kiến muốn phân gia sẽ bị dán lên cái nhãn “bất hiếu”, sẽ bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, lời qua tiếng vào.
Giống An Quốc Bang, cho dù là trưởng thôn, nhưng từ sau khi đưa ra ý kiến muốn phân gia cũng bị các trưởng lão trong thôn gọi tới giáo dục một phen, không thể quên dưỡng dục chi ân của ba mẹ, mọi việc đều phải đặt ba mẹ lên đầu.
Mọi người đều không nghĩ tới Quách Đỗ Quyên có năng lực như vậy, mới vừa gả tới chưa được mấy ngày liền muốn phân gia.
Mấy cô con dâu nhà chú Mười Ba lần lượt nhìn về phía Quách Đỗ Quyên, hy vọng cô có thể lợi hại hơn một chút, trực tiếp khiến chuyện phân gia trở thành sự thật. Tuy rằng bọn họ không dám nhắc tới, không dám biểu đạt ý kiến, nhưng bọn hắn muốn hưởng lợi ké.
“Phân gia là không có khả năng, ly hôn. Có con dâu như vậy, nhà của chúng ta nhận không nổi, lăn về thôn Thượng Tiến của mấy người đi, để tôi xem về sau còn có ai còn dám cưới con gái thôn Thượng Tiến của mấy người.”
Thím Mười Ba giận dữ trừng mắt An Thụ Căn, dùng sức bóp cánh tay anh ta, “Cái đò bất lực, có mỗi một đứa con gái thôi mà cũng quản giáo không đưược.”
An Thụ Căn đau tới mức nhe răng trợn mắt, cúi đầu, không dám phản kháng cũng không dám phản bác.
An Quốc Bang đau đầu, nhưng cũng cần phải xốc lên tinh thần đứng ra khuyên giải.
Khuyên bảo Quách Đỗ Quyên, nếu đã trở thành người một nhà thì không cần dễ dàng nói tách ra. Tuy rằng có chút mâu thuẫn, nhưng nói rõ mọi chuyện, giải quyết xong là đưược, ngày tháng còn dài vẫn cần phải tiếp tục, sống hướng về phía trước.
An Quốc Bang quay đầu lại nói với thím Mười Ba, con dâu mới mới tới đây, nên nhiều thông cảm cùng bao dung......
An Quốc Bang nhìn về phía trưởng thôn thôn Thượng Tiến, hy vọng ông ta có thể nói vài câu, khuyên một chút.
“Trưởng thôn Quách, mới vừa kết hôn đã ly hôn, cái này đối với ai cũng đều không tốt.”
Cái này không chỉ ảnh hưởng tới hình tượn của hai bên gia đình, mà còn là phong bình của cả hai thôn.
Tuy rằng nói hiện tại đề xướng hôn nhân tự do, nhưng phần lớn mọi người vẫn cảm thấy hộ thẹn khi đã ly hôn.
Quách Đỗ Quyên kiên trì yêu cầu của bản thân, lấy chồng là vì muốn cuộc sống càng tốt hơn, không phải vì để trà đạp chính mình. Vì để bản thân không bị chết lặng từng ngày, để lạc bản thân trong sự vô tri giống như những người khác, không bị ép buộc sống tạm bợ cuộc sống bản thân cảm thấy chán ghét. Cho dù ly hôn, Quách Đỗ Quyên cũng kiên trì không thoái nhượng.
Thím Mười Ba cũng kiên trì yêu cầu ly hôn, “Kẻ gây chuyện như vậy, nhà của chúng ta từ bỏ không cần.”
An Lệ Nùng nhìn về phía Quách Đỗ Quyên, thưởng thức vô cùng. An Lệ Nùng rất ngoài ý muốn, không nghĩ tới thời đại này thế nhưng có được một người phụ nữ lý trí, thanh tỉnh như vậy. Người như vậy, nếu kiên trì, chắc chắn không phải là một trấn Thanh Hà nhỏ có thể vây khốn được, có thể bay ra khe núi nghèo cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Rất nhiều năm sau, An Lệ Nùng nhìn thấy Quách Đỗ Quyên giảng thuật về con đường thành công của mình trên TV, cũng có nói tới sự kiên trì lần này. Mặc kệ trải qua bao nhiêu năm, cô đều cảm thấy may mắn khi hôm nay vẫn luôn kiên trì tới cùng.
Bởi vì sự kiên trì của hôm nay, mới có cô của tương lai.
An Quốc Bang thực bất đắc dĩ, mệt tâm vô cùng, mệt vô cùng, sau đó nhìn về phía chủ nhiệm hội phụ nữ.
Chủ nhiệm hội phụ nữ của Thôn Thạch Hà là mẹ của Bạch Liên Hoa, là con dâu có tiếng hiếu thuận. Mẹ chồng nói một, bà ấy không dám nói hai, mẹ chồng nói đi hướng tây, liền tuyệt đối không đi hướng đông.
Mẹ của Bạch Liên thanh yết hầu, “Để tôi nói hai câu.”
Cô nguyện ý vất vả ra ngoài làm việc, kiếm tiền trả nợ, nhưng không muốn bản thân vất vả làm việc còn phải bị người khác khinh bỉ. Quan trọng nhất chính là, chồng cô là “mềm lỗ tai”, không có chủ kiến, vẫn là “mẹ bảo nam”, chỉ cần mẹ chồng cô trừng mắt mắng mỏ, liền lập tức co rúm lại.
(Lỗ tai mềm: Ai bảo gì nghe vậy, không có chính kiến; Mẹ bảo nam: Lớn rồi nhưng không có suy nghĩ riêng, không chính kiến, cái gì cũng phải hỏi mẹ, nghe lời mẹ như đứa trẻ con.)
Một người đàn ông lớn tướng nhưng lại sợ hãi rụt rè, cái gì đều nghe theo mẹ, cái gì cũng phải hỏi ý mẹ, về sau như thế nào đương gia làm chủ, như thế nào bảo vệ vợ con? Người đàn ông như vậy nếu cứ tiếp tục bị mẹ đẻ áp bức, tiếp tục trốn tránh dưới cái bóng to lớn của mẹ, sớm hay muộn cũng có một ngày bị phế đi.
Quách Đỗ Quyên liếc liếc mắt nhìn về phía anh trai lớn của chồng, khinh bỉ chói lọi.
Nghe được Quách Đỗ Quyên nói muốn phân gia, mấy chị dâu nháy mắt hai mắt sáng rực, bọn họ sớm đã có ý muốn phân gia, chỉ là mẹ chồng cường thế, chồng lại yếu đuối vô năng, chỉ có thể nhẫn nhịn qua từng ngày.
“Con bé chết tiệt, đi tìm chết.” thím Mười Ba lập tức nổi giận, bà ta mắt mù mới coi trọng con bé chuyên gây chuyện này.
Hiện tại mọi người đều chú ý nếu cha mẹ còn sống thì sẽ không phân gia, phân gia theo mọi người thấy là một việc rất mất mặt, bởi vì như vậy sẽ gián tiếp chứng minh rằng gia đình bọn họ không hòa thuận, sẽ bị mọi người giễu cợt cười nhạo.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao có rất nhiều gia đình mặc dù cãi nhau ồn ào nhốn nháo, một cọng hành cũng phải tính toán chi li nhưng nhất quyết khong chịu phân gia.
Người già đều thích nhà cửa náo nhiệt, thích đương gia làm chủ, thích nắm giữ tài vật bách khoa toàn thư, thích nói một không hai...... Thì sao có thể nguyện ý phân gia? Mà người con người cháu nào dám đưa ra ý kiến muốn phân gia sẽ bị dán lên cái nhãn “bất hiếu”, sẽ bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, lời qua tiếng vào.
Giống An Quốc Bang, cho dù là trưởng thôn, nhưng từ sau khi đưa ra ý kiến muốn phân gia cũng bị các trưởng lão trong thôn gọi tới giáo dục một phen, không thể quên dưỡng dục chi ân của ba mẹ, mọi việc đều phải đặt ba mẹ lên đầu.
Mọi người đều không nghĩ tới Quách Đỗ Quyên có năng lực như vậy, mới vừa gả tới chưa được mấy ngày liền muốn phân gia.
Mấy cô con dâu nhà chú Mười Ba lần lượt nhìn về phía Quách Đỗ Quyên, hy vọng cô có thể lợi hại hơn một chút, trực tiếp khiến chuyện phân gia trở thành sự thật. Tuy rằng bọn họ không dám nhắc tới, không dám biểu đạt ý kiến, nhưng bọn hắn muốn hưởng lợi ké.
“Phân gia là không có khả năng, ly hôn. Có con dâu như vậy, nhà của chúng ta nhận không nổi, lăn về thôn Thượng Tiến của mấy người đi, để tôi xem về sau còn có ai còn dám cưới con gái thôn Thượng Tiến của mấy người.”
Thím Mười Ba giận dữ trừng mắt An Thụ Căn, dùng sức bóp cánh tay anh ta, “Cái đò bất lực, có mỗi một đứa con gái thôi mà cũng quản giáo không đưược.”
An Thụ Căn đau tới mức nhe răng trợn mắt, cúi đầu, không dám phản kháng cũng không dám phản bác.
An Quốc Bang đau đầu, nhưng cũng cần phải xốc lên tinh thần đứng ra khuyên giải.
Khuyên bảo Quách Đỗ Quyên, nếu đã trở thành người một nhà thì không cần dễ dàng nói tách ra. Tuy rằng có chút mâu thuẫn, nhưng nói rõ mọi chuyện, giải quyết xong là đưược, ngày tháng còn dài vẫn cần phải tiếp tục, sống hướng về phía trước.
An Quốc Bang quay đầu lại nói với thím Mười Ba, con dâu mới mới tới đây, nên nhiều thông cảm cùng bao dung......
An Quốc Bang nhìn về phía trưởng thôn thôn Thượng Tiến, hy vọng ông ta có thể nói vài câu, khuyên một chút.
“Trưởng thôn Quách, mới vừa kết hôn đã ly hôn, cái này đối với ai cũng đều không tốt.”
Cái này không chỉ ảnh hưởng tới hình tượn của hai bên gia đình, mà còn là phong bình của cả hai thôn.
Tuy rằng nói hiện tại đề xướng hôn nhân tự do, nhưng phần lớn mọi người vẫn cảm thấy hộ thẹn khi đã ly hôn.
Quách Đỗ Quyên kiên trì yêu cầu của bản thân, lấy chồng là vì muốn cuộc sống càng tốt hơn, không phải vì để trà đạp chính mình. Vì để bản thân không bị chết lặng từng ngày, để lạc bản thân trong sự vô tri giống như những người khác, không bị ép buộc sống tạm bợ cuộc sống bản thân cảm thấy chán ghét. Cho dù ly hôn, Quách Đỗ Quyên cũng kiên trì không thoái nhượng.
Thím Mười Ba cũng kiên trì yêu cầu ly hôn, “Kẻ gây chuyện như vậy, nhà của chúng ta từ bỏ không cần.”
An Lệ Nùng nhìn về phía Quách Đỗ Quyên, thưởng thức vô cùng. An Lệ Nùng rất ngoài ý muốn, không nghĩ tới thời đại này thế nhưng có được một người phụ nữ lý trí, thanh tỉnh như vậy. Người như vậy, nếu kiên trì, chắc chắn không phải là một trấn Thanh Hà nhỏ có thể vây khốn được, có thể bay ra khe núi nghèo cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Rất nhiều năm sau, An Lệ Nùng nhìn thấy Quách Đỗ Quyên giảng thuật về con đường thành công của mình trên TV, cũng có nói tới sự kiên trì lần này. Mặc kệ trải qua bao nhiêu năm, cô đều cảm thấy may mắn khi hôm nay vẫn luôn kiên trì tới cùng.
Bởi vì sự kiên trì của hôm nay, mới có cô của tương lai.
An Quốc Bang thực bất đắc dĩ, mệt tâm vô cùng, mệt vô cùng, sau đó nhìn về phía chủ nhiệm hội phụ nữ.
Chủ nhiệm hội phụ nữ của Thôn Thạch Hà là mẹ của Bạch Liên Hoa, là con dâu có tiếng hiếu thuận. Mẹ chồng nói một, bà ấy không dám nói hai, mẹ chồng nói đi hướng tây, liền tuyệt đối không đi hướng đông.
Mẹ của Bạch Liên thanh yết hầu, “Để tôi nói hai câu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.