Thập Niên 70: Cuộc Sống Nhỏ Hạnh Phúc
Chương 10:
Thanh Tri Hứa
27/01/2024
Nhưng điều kiện tốt tự nhiên cũng xoi mói, cô con gái nhà họ Lâm ở toà nhà công nhân viên chức có tiếng xinh đẹp, hiện tại lại ở nhà máy làm phát thanh viên, có cô bày ở phía trước, nhà họ Phùng phỏng chừng cũng chướng mắt nhà khác.
Mọi người tụ tập ở cửa phòng bếp tốp năm tốp ba nói, "Muốn nói con gái nhà ông Lâm này năm nay cũng hai mươi đi, tuổi cũng không nhỏ, phỏng chừng cuối năm có thể đem hỉ sự này làm xong?"
“Cũng phải, tôi nghe người nhà tôi nói ông Lâm còn nhờ người mua đồng hồ, nhất định là làm của hồi môn.”
"Gì, nhà ông Lâm chuẩn bị đồ cười là đồng hồ đeo tay?" Người hỏi có chút hâm mộ, năm ngoái bà ta còn muốn đem Lâm Thính Vãn giới thiệu cho cháu trai nhà mình, kết quả thằng bé không biết cố gắng nhất định muốn thông đồng với quả phụ nhỏ ở đại tạp viện.
Nếu cưới cô gái nhà ông Lâm, không thể so với quả phụ không có gì mạnh hơn sao?
Mấy người đang nói chuyện thì Lý Thúy Phân đi ra lấy dấm chua, nghe được mọi người xì xào bàn tán, lúc nấu cơm nghe được chị dâu Hoa Trân nói nhà họ Lâm đã từ chối nhà họ Phùng, đó chính là hôn sự hai nhà sẽ không thành.
Lúc đi ra nhìn thấy Phùng Kiến Thiết rời khỏi hành lang, lại nghe thấy mọi người nghị luận, cùng là đồng nghiệp và hàng xóm nhà Trình Hoa Trân nhiều năm như vậy, đối với người nhà họ Lâm đều coi như hiểu rõ, tự nhiên tin tưởng lời nói của Trình Hoa Trân, cho nên nghe thấy tất cả mọi người đang truyền chuyện Vãn Vãn cùng Phùng Kiến Thiết, nhịn không được tiến lên cắt đứt cuộc trò chuyện của mấy người đó, "Chị Lưu, hai người cũng đừng nói bậy, Vãn Vãn cùng nhà họ Phùng không có chuyện gì cả, cũng đừng phá hư thanh danh con gái nhà người ta.”
Lý Thúy Phân không biết Phùng Kiến Thiết tới làm gì, nhưng cơm tối cũng không thể ở lại ăn, khẳng định không phải là chuyện đứng đắn, tuy rằng bà ta cũng cảm thấy điều kiện của Phùng Kiến Thiết không tệ, nhưng hai nhà không có thành, lời này liền không thể nói lung tung.
Tòa nhà công nhân viên chức nhiều người như vậy, hiện tại Vãn Vãn lại làm việc ở trạm phát thanh, trong tòa nhà công nhân tại chức cũng coi như một người có tiếng, nếu như bị người nhiều chuyện nghe xong, không biết sẽ truyền thành cái dạng gì.
Chị dâu Lưu vừa lúc muốn đem con gái của mình giới thiệu cho Phùng Kiến Thiết, nghe được Lý Thúy Phân nói như thế nhất thời ánh mắt đều sáng lên, "Em gái Thúy Phân, em nói là thật sao? Lần trước không phải mọi người nói chủ nhiệm Phùng muốn giật dây cho cháu trai nhà mình sao?”
Lý Thúy Phân cũng không nói nhiều, chỉ nói, "Nói đùa không thể tin là thật được.”
Mấy người cũng không nhiều lời, trong lòng đều có chút tâm tư nhỏ, sau đó bưng lên mì sợi hoặc cơm đã nấu xong đều bưng về nhà mình.
Nhà họ Lâm bên này, Lâm Thính Vân thấy Phùng Kiến Thiết rời đi, bụng cũng không đau nữa, liền lưu loát ngồi dậy, còn nhịn không được oán giận cha mình, "Cha, về sau đừng để cho người này tới nhà chúng ta, cha xem bộ dáng của anh ta, y như em gái anh ta, một bụng xấu xa, chị ba cũng không muốn tiếp xúc với anh ta, anh ta còn tới, mặt thật dày.”
Gần đây, Lâm Thành An bận rộn chuyện trong nhà máy, trước khi bận rộn hai nhà quả thật có ý tưởng kia, cũng xem mắt một chút, lúc ấy ngược lại coi như hài lòng, nhưng mà không tới vài ngày vợ ông ấy liền nói với ông ấy rằng con gái không đồng ý, chuyện này coi như chưa tính.
Lúc này ông ấy thấy con gái nhỏ chán ghét Phùng Kiến Thiết như vậy, trên mặt con gái thứ ba cũng có vẻ chán ghét, nhất thời trong lòng căng thẳng hỏi, "Vãn Vãn, là cậu ta làm ra chuyện gì sao?"
Lâm Thính Vãn nghe được câu hỏi của cha mình, liền lắc đầu nói, "Cha, không có, chính là nghe em gái nói em gái anh ta cố ý rạch nát giày của em gái, mẹ anh ta còn dẫn em gái Phùng ngăn cản em gái không cho con bé đi, người như vậy thị phi chẳng phân biệt được về sau có thể khó ở chung."
Cũng không thể nói nội dung cốt truyện trong sách được, Lâm Thính Vãn liền tùy ý nói ra một cái lý do.
Không nghĩ tới Lâm Thành An lại nghe lọt tai, cũng nghiêm túc suy nghĩ một phen, nói đến chuyện này đều là chuyện đã lâu, cuối cùng là chủ nhiệm Phùng ra mặt giải quyết, cũng là bởi vì đều là mấy đứa nhỏ, bồi thường xin lỗi cũng liền qua.
Hôm nay lại nghe con gái nói như vậy, Lâm Thành An cũng hơi đồng ý, kết hôn là hai người sống với nhau, nhưng có một bà mẹ chồng khó chơi cũng là một chuyện phiền toái.
Nếu con gái không đồng ý thì chuyện này coi như lật trời, ông ấy cũng tự mình tìm chủ nhiệm Phùng nói một chút, Phùng Kiến Thiết tùy tiện tới cửa như vậy đối với thanh danh của con gái ông ấy không tốt.
Thấy cha mẹ đều ủng hộ, Lâm Thính Vân và Lâm Thính Vãn đều yên tâm.
Chỉ là cuộc sống thanh nhàn mới qua hai ngày, ông bà nội nhà họ Lâm lại gọi người một nhà trở về, nói là có chuyện lớn cần thương lượng.
Mọi người tụ tập ở cửa phòng bếp tốp năm tốp ba nói, "Muốn nói con gái nhà ông Lâm này năm nay cũng hai mươi đi, tuổi cũng không nhỏ, phỏng chừng cuối năm có thể đem hỉ sự này làm xong?"
“Cũng phải, tôi nghe người nhà tôi nói ông Lâm còn nhờ người mua đồng hồ, nhất định là làm của hồi môn.”
"Gì, nhà ông Lâm chuẩn bị đồ cười là đồng hồ đeo tay?" Người hỏi có chút hâm mộ, năm ngoái bà ta còn muốn đem Lâm Thính Vãn giới thiệu cho cháu trai nhà mình, kết quả thằng bé không biết cố gắng nhất định muốn thông đồng với quả phụ nhỏ ở đại tạp viện.
Nếu cưới cô gái nhà ông Lâm, không thể so với quả phụ không có gì mạnh hơn sao?
Mấy người đang nói chuyện thì Lý Thúy Phân đi ra lấy dấm chua, nghe được mọi người xì xào bàn tán, lúc nấu cơm nghe được chị dâu Hoa Trân nói nhà họ Lâm đã từ chối nhà họ Phùng, đó chính là hôn sự hai nhà sẽ không thành.
Lúc đi ra nhìn thấy Phùng Kiến Thiết rời khỏi hành lang, lại nghe thấy mọi người nghị luận, cùng là đồng nghiệp và hàng xóm nhà Trình Hoa Trân nhiều năm như vậy, đối với người nhà họ Lâm đều coi như hiểu rõ, tự nhiên tin tưởng lời nói của Trình Hoa Trân, cho nên nghe thấy tất cả mọi người đang truyền chuyện Vãn Vãn cùng Phùng Kiến Thiết, nhịn không được tiến lên cắt đứt cuộc trò chuyện của mấy người đó, "Chị Lưu, hai người cũng đừng nói bậy, Vãn Vãn cùng nhà họ Phùng không có chuyện gì cả, cũng đừng phá hư thanh danh con gái nhà người ta.”
Lý Thúy Phân không biết Phùng Kiến Thiết tới làm gì, nhưng cơm tối cũng không thể ở lại ăn, khẳng định không phải là chuyện đứng đắn, tuy rằng bà ta cũng cảm thấy điều kiện của Phùng Kiến Thiết không tệ, nhưng hai nhà không có thành, lời này liền không thể nói lung tung.
Tòa nhà công nhân viên chức nhiều người như vậy, hiện tại Vãn Vãn lại làm việc ở trạm phát thanh, trong tòa nhà công nhân tại chức cũng coi như một người có tiếng, nếu như bị người nhiều chuyện nghe xong, không biết sẽ truyền thành cái dạng gì.
Chị dâu Lưu vừa lúc muốn đem con gái của mình giới thiệu cho Phùng Kiến Thiết, nghe được Lý Thúy Phân nói như thế nhất thời ánh mắt đều sáng lên, "Em gái Thúy Phân, em nói là thật sao? Lần trước không phải mọi người nói chủ nhiệm Phùng muốn giật dây cho cháu trai nhà mình sao?”
Lý Thúy Phân cũng không nói nhiều, chỉ nói, "Nói đùa không thể tin là thật được.”
Mấy người cũng không nhiều lời, trong lòng đều có chút tâm tư nhỏ, sau đó bưng lên mì sợi hoặc cơm đã nấu xong đều bưng về nhà mình.
Nhà họ Lâm bên này, Lâm Thính Vân thấy Phùng Kiến Thiết rời đi, bụng cũng không đau nữa, liền lưu loát ngồi dậy, còn nhịn không được oán giận cha mình, "Cha, về sau đừng để cho người này tới nhà chúng ta, cha xem bộ dáng của anh ta, y như em gái anh ta, một bụng xấu xa, chị ba cũng không muốn tiếp xúc với anh ta, anh ta còn tới, mặt thật dày.”
Gần đây, Lâm Thành An bận rộn chuyện trong nhà máy, trước khi bận rộn hai nhà quả thật có ý tưởng kia, cũng xem mắt một chút, lúc ấy ngược lại coi như hài lòng, nhưng mà không tới vài ngày vợ ông ấy liền nói với ông ấy rằng con gái không đồng ý, chuyện này coi như chưa tính.
Lúc này ông ấy thấy con gái nhỏ chán ghét Phùng Kiến Thiết như vậy, trên mặt con gái thứ ba cũng có vẻ chán ghét, nhất thời trong lòng căng thẳng hỏi, "Vãn Vãn, là cậu ta làm ra chuyện gì sao?"
Lâm Thính Vãn nghe được câu hỏi của cha mình, liền lắc đầu nói, "Cha, không có, chính là nghe em gái nói em gái anh ta cố ý rạch nát giày của em gái, mẹ anh ta còn dẫn em gái Phùng ngăn cản em gái không cho con bé đi, người như vậy thị phi chẳng phân biệt được về sau có thể khó ở chung."
Cũng không thể nói nội dung cốt truyện trong sách được, Lâm Thính Vãn liền tùy ý nói ra một cái lý do.
Không nghĩ tới Lâm Thành An lại nghe lọt tai, cũng nghiêm túc suy nghĩ một phen, nói đến chuyện này đều là chuyện đã lâu, cuối cùng là chủ nhiệm Phùng ra mặt giải quyết, cũng là bởi vì đều là mấy đứa nhỏ, bồi thường xin lỗi cũng liền qua.
Hôm nay lại nghe con gái nói như vậy, Lâm Thành An cũng hơi đồng ý, kết hôn là hai người sống với nhau, nhưng có một bà mẹ chồng khó chơi cũng là một chuyện phiền toái.
Nếu con gái không đồng ý thì chuyện này coi như lật trời, ông ấy cũng tự mình tìm chủ nhiệm Phùng nói một chút, Phùng Kiến Thiết tùy tiện tới cửa như vậy đối với thanh danh của con gái ông ấy không tốt.
Thấy cha mẹ đều ủng hộ, Lâm Thính Vân và Lâm Thính Vãn đều yên tâm.
Chỉ là cuộc sống thanh nhàn mới qua hai ngày, ông bà nội nhà họ Lâm lại gọi người một nhà trở về, nói là có chuyện lớn cần thương lượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.