Thập Niên 70: Cuộc Sống Nhỏ Hạnh Phúc
Chương 9:
Thanh Tri Hứa
27/01/2024
Thức ăn mới được mang lên bàn.
Nghe thấy tiếng gõ cửa Trình Hoa Trân xoay người đi mở cửa, ngoài cửa Phùng Kiến Thiết xách hai hộp bánh quy đứng ở cửa với vẻ mặt tươi cười kêu một tiếng, "Thím.”
Trình Hoa Trân nhìn thấy Phùng Kiến Thiết liền giật mình sửng sốt một chút, vốn dĩ bà ấy coi như hài lòng với anh ta, chỉ là bởi vì nửa tháng trước con gái từ chối nhà họ Phùng, bà ấy cũng nói rõ ràng với người giới thiệu, hôm nay còn muốn lén hỏi lại ý tứ của con gái, nào biết người này sẽ không mời tự đến, sắc mặt không tính là tốt, nhưng mà người đều tới cửa, duỗi tay không đánh mặt tươi cười, cũng không thể trực tiếp đuổi đi.
Không mặn không nhạt hỏi một câu, "Đồng chí Phùng lại đây có chuyện gì sao?"
Phùng Kiến Thiết nhìn thoáng qua cửa, ánh mắt đảo qua Lâm Thính Vãn rồi lại rơi xuống người Lâm Thành An cười nói, "Chú của cháu đi Hải Thành học tập, biết được chú Lâm dẫn dắt đồng chí tổ động cơ chạy bằng hơi nước, hiện tại đồng chí đó đã đổi sang tổ máy mới, cố ý bảo cháu thay mặt chú ấy đến thăm và cảm ơn chú Lâm.”
Lời này của anh ta nói rất khéo, nhưng ai cũng nghe ra được người này nói không phải ý đó, chuyện nhà máy đường liên quan gì đến anh ta? Đặc biệt là khuôn mặt nhỏ nhắn bất mãn của Lâm Thính Vân, không nhịn được quay đầu lại nhìn Lâm Thính Vãn, thấp giọng nói: "Chị ba, chị nhìn xem người này thật dối trá quá.”
Lâm Thính Vãn đương nhiên biết, cô nhíu chặt mày, tạm thời không nói gì.
Ngược lại Lâm Thành An bước nhanh tới cửa, nói dăm ba câu cảm ơn chủ nhiệm Phùng quan tâm, cũng bảo Phùng Kiến Thiết đừng khách sáo, đây đều là vì nhà máy, làm đồng chí trong nhà máy đương nhiên phải toàn tâm toàn ý trả giá thay nhà máy.
Cha Lâm nói chuyện vô cùng có nghệ thuật, cũng không đắc tội với người khác, cũng không tính là nhiệt tình, giải quyết việc chung.
Dù là Phùng Kiến Thiết da mặt dày hơn nữa cũng tìm không được lý do tiếp tục ở lại, chỉ có thể xám xịt đem bánh quy để lại rồi chuẩn bị rời đi.
Lâm Thính Vãn nhìn anh ta sống chết muốn đem bánh quy để lại, không có lý do nhíu mày càng sâu, theo trong sách nội dung cốt truyện Phùng Kiến Thiết người này nổi danh da mặt dày, hôm nay mặc kệ mượn cớ gì mở ra một lỗ hổng, phía sau không chừng anh ta còn có thể đùa giỡn thủ đoạn gì đó.
Đây lại là một cái niên đại bảo thủ, tuy rằng Lâm Thính Vãn không phải rất để ý người khác nói cái gì, nhưng tự nhiên cũng muốn thay trong nhà suy tính, cho nên cũng không muốn cùng Phùng Kiến Thiết có quá nhiều liên lụy, lúc này nếu cô tiến lên liền lộ ra cố ý, cho nên cô nháy mắt với em gái.
Lâm Thính Vân lập tức hiểu ý, tuy rằng bánh quy ăn ngon, nhưng người đáng ghét này vọng tưởng cầm hai hộp bánh quy đến lừa chị gái mình, quả thực là nằm mơ, cho nên cô bé bỗng nhiên che bụng kêu lên "Ây da, ây da".
Vợ chồng nhà họ Lâm đối với con cái tuy rằng không phải là cái loại cầm ở trong tay sợ rớt, ngậm ở trong miệng sợ tan, nhưng có tiếng là yêu thương con cái.
Nghe thấy con gái nhỏ kêu đau bụng, liền vội vàng đem Phùng Kiến Thiết đuổi đi, tự nhiên cũng không nhận đồ đạc của anh ta, Lâm Thành An nói một câu, "Trong nhà máy đã ban thưởng rồi, ý tốt của chủ nhiệm Phùng tôi liền nhận lấy, những thứ này còn nhờ đồng chí Phùng mang về, cảm ơn chủ nhiệm Phùng đã quan tâm."
Nói xong không đợi Phùng Kiến Thiết nói chuyện trực tiếp đóng cửa quay đầu lại xem xét tình huống của con gái nhỏ.
Chờ cửa phòng đóng lại, vẻ mặt tươi cười của Phùng Kiến Thiết lập tức thay đổi, âm trầm lại tràn ngập tính toán, đối với cửa nhà họ Lâm trong lòng nhịn không được hừ lạnh một tiếng, nhưng khi nhìn thấy có người trên hành lang lại thay đổi vẻ mặt ôn hòa, chào hỏi công nhân viên chức sống trong toà nhà này.
Có người nhìn thấy Phùng Kiến Thiết xuất hiện trước cửa nhà họ Lâm, nghĩ cách đây không lâu còn nghe chủ nhiệm Phùng rất hài lòng với cô con gái nhà họ Lâm, còn ở trong nhà máy nói với ông Lâm muốn giới thiệu cháu trai nhà mình cho nhà họ Lâm, chẳng lẽ đã thành công rồi sao?
Lâm Thính Vãn tuy rằng chướng mắt Phùng Kiến Thiết, nhưng vẫn có không ít người trong tòa nhà công nhân viên chức nhìn Phùng Kiến Thiết bằng con mắt khác, trước không nói chú của anh ta là chủ nhiệm nhà máy, rất có thể sang năm còn có thể thăng lên làm phó xưởng trưởng, nói Phùng Kiến Thiết người này cũng có bản lĩnh, tuổi còn trẻ mà đã là tổ trưởng của tổ mua sắm ở Cung Tiêu Xã trong huyện thành, quản lý mua sắm và phân phối toàn bộ Cung Tiêu Xã ở huyện Long An.
Đây chính là một công việc béo bở, hơn nữa bộ dạng của Phùng Kiến Thiết cũng là cao lớn mạnh khoẻ, thoạt nhìn cũng đoan chính, thật đúng là một người con rể tốt mà ai cũng muốn tuyển.
Nghe thấy tiếng gõ cửa Trình Hoa Trân xoay người đi mở cửa, ngoài cửa Phùng Kiến Thiết xách hai hộp bánh quy đứng ở cửa với vẻ mặt tươi cười kêu một tiếng, "Thím.”
Trình Hoa Trân nhìn thấy Phùng Kiến Thiết liền giật mình sửng sốt một chút, vốn dĩ bà ấy coi như hài lòng với anh ta, chỉ là bởi vì nửa tháng trước con gái từ chối nhà họ Phùng, bà ấy cũng nói rõ ràng với người giới thiệu, hôm nay còn muốn lén hỏi lại ý tứ của con gái, nào biết người này sẽ không mời tự đến, sắc mặt không tính là tốt, nhưng mà người đều tới cửa, duỗi tay không đánh mặt tươi cười, cũng không thể trực tiếp đuổi đi.
Không mặn không nhạt hỏi một câu, "Đồng chí Phùng lại đây có chuyện gì sao?"
Phùng Kiến Thiết nhìn thoáng qua cửa, ánh mắt đảo qua Lâm Thính Vãn rồi lại rơi xuống người Lâm Thành An cười nói, "Chú của cháu đi Hải Thành học tập, biết được chú Lâm dẫn dắt đồng chí tổ động cơ chạy bằng hơi nước, hiện tại đồng chí đó đã đổi sang tổ máy mới, cố ý bảo cháu thay mặt chú ấy đến thăm và cảm ơn chú Lâm.”
Lời này của anh ta nói rất khéo, nhưng ai cũng nghe ra được người này nói không phải ý đó, chuyện nhà máy đường liên quan gì đến anh ta? Đặc biệt là khuôn mặt nhỏ nhắn bất mãn của Lâm Thính Vân, không nhịn được quay đầu lại nhìn Lâm Thính Vãn, thấp giọng nói: "Chị ba, chị nhìn xem người này thật dối trá quá.”
Lâm Thính Vãn đương nhiên biết, cô nhíu chặt mày, tạm thời không nói gì.
Ngược lại Lâm Thành An bước nhanh tới cửa, nói dăm ba câu cảm ơn chủ nhiệm Phùng quan tâm, cũng bảo Phùng Kiến Thiết đừng khách sáo, đây đều là vì nhà máy, làm đồng chí trong nhà máy đương nhiên phải toàn tâm toàn ý trả giá thay nhà máy.
Cha Lâm nói chuyện vô cùng có nghệ thuật, cũng không đắc tội với người khác, cũng không tính là nhiệt tình, giải quyết việc chung.
Dù là Phùng Kiến Thiết da mặt dày hơn nữa cũng tìm không được lý do tiếp tục ở lại, chỉ có thể xám xịt đem bánh quy để lại rồi chuẩn bị rời đi.
Lâm Thính Vãn nhìn anh ta sống chết muốn đem bánh quy để lại, không có lý do nhíu mày càng sâu, theo trong sách nội dung cốt truyện Phùng Kiến Thiết người này nổi danh da mặt dày, hôm nay mặc kệ mượn cớ gì mở ra một lỗ hổng, phía sau không chừng anh ta còn có thể đùa giỡn thủ đoạn gì đó.
Đây lại là một cái niên đại bảo thủ, tuy rằng Lâm Thính Vãn không phải rất để ý người khác nói cái gì, nhưng tự nhiên cũng muốn thay trong nhà suy tính, cho nên cũng không muốn cùng Phùng Kiến Thiết có quá nhiều liên lụy, lúc này nếu cô tiến lên liền lộ ra cố ý, cho nên cô nháy mắt với em gái.
Lâm Thính Vân lập tức hiểu ý, tuy rằng bánh quy ăn ngon, nhưng người đáng ghét này vọng tưởng cầm hai hộp bánh quy đến lừa chị gái mình, quả thực là nằm mơ, cho nên cô bé bỗng nhiên che bụng kêu lên "Ây da, ây da".
Vợ chồng nhà họ Lâm đối với con cái tuy rằng không phải là cái loại cầm ở trong tay sợ rớt, ngậm ở trong miệng sợ tan, nhưng có tiếng là yêu thương con cái.
Nghe thấy con gái nhỏ kêu đau bụng, liền vội vàng đem Phùng Kiến Thiết đuổi đi, tự nhiên cũng không nhận đồ đạc của anh ta, Lâm Thành An nói một câu, "Trong nhà máy đã ban thưởng rồi, ý tốt của chủ nhiệm Phùng tôi liền nhận lấy, những thứ này còn nhờ đồng chí Phùng mang về, cảm ơn chủ nhiệm Phùng đã quan tâm."
Nói xong không đợi Phùng Kiến Thiết nói chuyện trực tiếp đóng cửa quay đầu lại xem xét tình huống của con gái nhỏ.
Chờ cửa phòng đóng lại, vẻ mặt tươi cười của Phùng Kiến Thiết lập tức thay đổi, âm trầm lại tràn ngập tính toán, đối với cửa nhà họ Lâm trong lòng nhịn không được hừ lạnh một tiếng, nhưng khi nhìn thấy có người trên hành lang lại thay đổi vẻ mặt ôn hòa, chào hỏi công nhân viên chức sống trong toà nhà này.
Có người nhìn thấy Phùng Kiến Thiết xuất hiện trước cửa nhà họ Lâm, nghĩ cách đây không lâu còn nghe chủ nhiệm Phùng rất hài lòng với cô con gái nhà họ Lâm, còn ở trong nhà máy nói với ông Lâm muốn giới thiệu cháu trai nhà mình cho nhà họ Lâm, chẳng lẽ đã thành công rồi sao?
Lâm Thính Vãn tuy rằng chướng mắt Phùng Kiến Thiết, nhưng vẫn có không ít người trong tòa nhà công nhân viên chức nhìn Phùng Kiến Thiết bằng con mắt khác, trước không nói chú của anh ta là chủ nhiệm nhà máy, rất có thể sang năm còn có thể thăng lên làm phó xưởng trưởng, nói Phùng Kiến Thiết người này cũng có bản lĩnh, tuổi còn trẻ mà đã là tổ trưởng của tổ mua sắm ở Cung Tiêu Xã trong huyện thành, quản lý mua sắm và phân phối toàn bộ Cung Tiêu Xã ở huyện Long An.
Đây chính là một công việc béo bở, hơn nữa bộ dạng của Phùng Kiến Thiết cũng là cao lớn mạnh khoẻ, thoạt nhìn cũng đoan chính, thật đúng là một người con rể tốt mà ai cũng muốn tuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.