Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Gả Nhầm Thành Quân Tẩu
Chương 46:
Tinh Đình Yếu Phi Phi
17/12/2024
Phương Trì Dã hiểu ý, bước ra đóng cửa rồi quay lại ngồi đối diện. Thái độ ngoan ngoãn khiến người ta khó mà liên tưởng đến cậu lính ngang tàng tối qua.
Sư trưởng Tôn bắt đầu nói: “Kỳ thực, ta và ba con cũng từng bàn bạc. Con còn trẻ, nhưng đã có quá nhiều kinh nghiệm chiến trường. Tổ chức không hề giáng chức con, mà là muốn rèn giũa thêm tính cách. Nhiệm vụ này rất quan trọng, không ai ngoài con đủ năng lực đảm nhận.”
“Qua vài năm nữa, khi con bước vào tuổi 30, tính tình trưởng thành, kinh nghiệm phong phú hơn, cộng thêm thành tích chiến trường xuất sắc, ai dám nói con trẻ người non dạ mà ngáng đường nữa?”
Phương Trì Dã gật đầu. Anh hiểu rõ. Thời bình, chiến tranh ít, võ tướng như anh cần thích nghi với thời đại mới.
Nhiệm vụ lần này tuy có phần thử thách, nhưng anh coi đây như cơ hội khẳng định mình.
Sư trưởng Tôn nhìn ánh mắt kiên định của Phương Trì Dã, mỉm cười, để anh ký tên vào điều lệnh rồi dặn chờ thông báo.
Khi Phương Trì Dã rời đi, Tần Sơn được gọi vào nhận điều lệnh. Hắn ta không nói lời thừa, nhanh chóng ký tên.
Sư trưởng Tôn ra hiệu cho Âu Hoa, bảo hắn ta ngăn Tần Sơn lại. Âu Hoa chạy đến chặn đường: “Chính ủy, chờ chút!”
Tần Sơn chậm rãi quay lại, giơ văn kiện trong tay: “Gì nữa đây?”
Âu Hoa kéo hắn ta vào một phòng vắng: “Đoàn trưởng Phương thật sự tìm đối tượng rồi à?”
Tần Sơn cân nhắc rồi giả bộ sâu xa: “Còn đang tìm hiểu.”
Âu Hoa không bỏ lỡ cơ hội: “Theo anh thì anh ấy thích mẫu người thế nào?”
Tần Sơn biết ngay đây là điều họ muốn hỏi, nên hắn ta suy đoán và nói: “Cậu ấy là người như vậy chắc chắn sẽ không cần người đẹp đâu. Chúng tôi đi lính quanh năm, chuyện bị đội nón xanh khó mà nói nổi. Quan trọng là người đó phải biết lo cho gia đình. Nói thẳng ra, cần một người vợ dịu dàng, hiểu chuyện, biết giữ bổn phận. Nhất là với thân phận quân tẩu, còn phải bao dung nữa.”
Âu Hoa nghiêm túc ghi nhớ từng lời. Nghĩ đến cô gái trong bức ảnh mà vợ thủ trưởng từng nhắc đến, chắc cũng là kiểu người dịu dàng, hiền thục, bao dung như vậy.
Thôn Tiểu Bá.
Tô Nhụy, người không dịu dàng, không hiền thục, nhưng xinh đẹp, hắt xì một cái rõ to.
Đợi đến khi người trong nhà đi hết, chẳng còn ai bênh vực chị gái kế nào, cô xoay người hỏi thẳng Tô Thường Nga: “Chị giới thiệu cho tôi rốt cuộc là ai?”
Tô Thường Nga thản nhiên đáp: “Quân nhân, quân nhân, quân nhân! Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa?”
Sư trưởng Tôn bắt đầu nói: “Kỳ thực, ta và ba con cũng từng bàn bạc. Con còn trẻ, nhưng đã có quá nhiều kinh nghiệm chiến trường. Tổ chức không hề giáng chức con, mà là muốn rèn giũa thêm tính cách. Nhiệm vụ này rất quan trọng, không ai ngoài con đủ năng lực đảm nhận.”
“Qua vài năm nữa, khi con bước vào tuổi 30, tính tình trưởng thành, kinh nghiệm phong phú hơn, cộng thêm thành tích chiến trường xuất sắc, ai dám nói con trẻ người non dạ mà ngáng đường nữa?”
Phương Trì Dã gật đầu. Anh hiểu rõ. Thời bình, chiến tranh ít, võ tướng như anh cần thích nghi với thời đại mới.
Nhiệm vụ lần này tuy có phần thử thách, nhưng anh coi đây như cơ hội khẳng định mình.
Sư trưởng Tôn nhìn ánh mắt kiên định của Phương Trì Dã, mỉm cười, để anh ký tên vào điều lệnh rồi dặn chờ thông báo.
Khi Phương Trì Dã rời đi, Tần Sơn được gọi vào nhận điều lệnh. Hắn ta không nói lời thừa, nhanh chóng ký tên.
Sư trưởng Tôn ra hiệu cho Âu Hoa, bảo hắn ta ngăn Tần Sơn lại. Âu Hoa chạy đến chặn đường: “Chính ủy, chờ chút!”
Tần Sơn chậm rãi quay lại, giơ văn kiện trong tay: “Gì nữa đây?”
Âu Hoa kéo hắn ta vào một phòng vắng: “Đoàn trưởng Phương thật sự tìm đối tượng rồi à?”
Tần Sơn cân nhắc rồi giả bộ sâu xa: “Còn đang tìm hiểu.”
Âu Hoa không bỏ lỡ cơ hội: “Theo anh thì anh ấy thích mẫu người thế nào?”
Tần Sơn biết ngay đây là điều họ muốn hỏi, nên hắn ta suy đoán và nói: “Cậu ấy là người như vậy chắc chắn sẽ không cần người đẹp đâu. Chúng tôi đi lính quanh năm, chuyện bị đội nón xanh khó mà nói nổi. Quan trọng là người đó phải biết lo cho gia đình. Nói thẳng ra, cần một người vợ dịu dàng, hiểu chuyện, biết giữ bổn phận. Nhất là với thân phận quân tẩu, còn phải bao dung nữa.”
Âu Hoa nghiêm túc ghi nhớ từng lời. Nghĩ đến cô gái trong bức ảnh mà vợ thủ trưởng từng nhắc đến, chắc cũng là kiểu người dịu dàng, hiền thục, bao dung như vậy.
Thôn Tiểu Bá.
Tô Nhụy, người không dịu dàng, không hiền thục, nhưng xinh đẹp, hắt xì một cái rõ to.
Đợi đến khi người trong nhà đi hết, chẳng còn ai bênh vực chị gái kế nào, cô xoay người hỏi thẳng Tô Thường Nga: “Chị giới thiệu cho tôi rốt cuộc là ai?”
Tô Thường Nga thản nhiên đáp: “Quân nhân, quân nhân, quân nhân! Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.