Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Gả Nhầm Thành Quân Tẩu
Chương 47:
Tinh Đình Yếu Phi Phi
17/12/2024
Tô Nhụy chắc chắn chị gái kế chẳng có ý tốt lành gì khi giới thiệu quân nhân, nên liền đứng chắn trước cửa, không cho Tô Thường Nga ra ngoài mua giấy viết thư: “Chị không nói rõ, tôi không cho chị ra ngoài.”
“Mẹ!” Tô Thường Nga lớn tiếng gọi mẹ.
Tô Nhụy thản nhiên nhìn chị gái kế: “Mẹ chị đi ra ngoài rồi.”
Tô Thường Nga không tin, lại hét lên: “Mẹ!!”
Giọng Tô Ngọc Cầm từ ngoài vọng vào: “Ở đây!”
Tô Thường Nga nhìn sang Tô Nhụy đầy hậm hực.
Tô Nhụy chẳng chút nao núng, bình thản đáp: “Ồ, mẹ về rồi.”
Tô Thường Nga liền bước lên đẩy mạnh em gái kế, nhưng không làm cô xê dịch được chút nào.
Tô Nhụy tuy thấp hơn chị gái kế nửa cái đầu, nhưng ngày nào cũng làm việc đồng áng nên khỏe như voi. Tay cô nắm chặt khung cửa, không để Tô Thường Nga ra ngoài.
Tô Thường Nga cáu quá, quay đầu tìm cái dùi trong ngăn kéo, định cho cô một trận.
Nhìn thấy hành động đó, Tô Nhụy đặt tay lên hông, chạm vào cây kéo giấu trong thắt lưng, sẵn sàng phản kháng nếu bị tấn công.
Chưa kịp ra tay, tiếng Tô Hồng Bội vang lên từ nhà trong: “Hai đứa thôi đi, buổi chiều còn phải sửa cây, vào ăn cơm ngay!”
Ăn cơm?
Đúng là tin vui!
Hai chị em lập tức buông tay, nhanh chóng vào nhà chính.
Nhưng vừa mới ngồi xuống, Tô Ngọc Cầm đã dẫn thím Quách vào.
Xui xẻo!
Tô Nhụy cầm lấy bánh bột bắp, chấm vào chút dưa muối. Miếng bánh cứng ngắc, nhưng cô vẫn bình thản nhai, ánh mắt thờ ơ chẳng thèm nhìn thím Quách.
Tô Thường Nga lại làm bộ làm tịch, đứng lên đon đả: “Thím Quách đến chơi à? Ăn cơm chưa?”
Ánh mắt thím Quách liếc qua bàn cơm toàn dưa muối, một nhà toàn đàn bà ngồi nhai bánh bột bắp. Dù chẳng nói ra, ai cũng thấy rõ sự khinh thường của bà ta.
Tô Nhụy làm như không thấy, mở tủ lấy ra một quả trứng vịt muối, đập vỡ, để lộ phần lòng đỏ béo ngậy. Cô ung dung rưới chút mỡ vàng lên bánh, rồi cắn một miếng thật to, nhai ngon lành.
Tô Hồng Bội không nói gì, chỉ lườm em gái kế.
Thím Quách càng thêm khó chịu. Một cô gái lớn như thế mà không biết chia sẻ, tuyệt đối không thể làm con dâu nhà bà ta.
Tô Nhụy cố tình tỏ vẻ thờ ơ. Cô vẫn nhớ rõ lần trước, thím Quách từng nói xấu nguyên chủ là kẻ không biết xấu hổ, chuyên quyến rũ con trai bà ta dù hắn ta đã có vị hôn thê.
Lần này, bà ta không mắng nhưng bắt đầu nói bóng gió: “Thôn Khánh Nam có cô gái trẻ kia, ngày nào cũng trang điểm, đi trên đường thì uốn éo cái hông, rõ ràng là muốn quyến rũ đàn ông.”
Tô Nhụy nhướng mày, đáp tỉnh bơ: “Ai mà chẳng lắc hông khi đi đường? Thím, tôi thấy thím cũng đi đẹp lắm đấy!”
“…”
“Mẹ!” Tô Thường Nga lớn tiếng gọi mẹ.
Tô Nhụy thản nhiên nhìn chị gái kế: “Mẹ chị đi ra ngoài rồi.”
Tô Thường Nga không tin, lại hét lên: “Mẹ!!”
Giọng Tô Ngọc Cầm từ ngoài vọng vào: “Ở đây!”
Tô Thường Nga nhìn sang Tô Nhụy đầy hậm hực.
Tô Nhụy chẳng chút nao núng, bình thản đáp: “Ồ, mẹ về rồi.”
Tô Thường Nga liền bước lên đẩy mạnh em gái kế, nhưng không làm cô xê dịch được chút nào.
Tô Nhụy tuy thấp hơn chị gái kế nửa cái đầu, nhưng ngày nào cũng làm việc đồng áng nên khỏe như voi. Tay cô nắm chặt khung cửa, không để Tô Thường Nga ra ngoài.
Tô Thường Nga cáu quá, quay đầu tìm cái dùi trong ngăn kéo, định cho cô một trận.
Nhìn thấy hành động đó, Tô Nhụy đặt tay lên hông, chạm vào cây kéo giấu trong thắt lưng, sẵn sàng phản kháng nếu bị tấn công.
Chưa kịp ra tay, tiếng Tô Hồng Bội vang lên từ nhà trong: “Hai đứa thôi đi, buổi chiều còn phải sửa cây, vào ăn cơm ngay!”
Ăn cơm?
Đúng là tin vui!
Hai chị em lập tức buông tay, nhanh chóng vào nhà chính.
Nhưng vừa mới ngồi xuống, Tô Ngọc Cầm đã dẫn thím Quách vào.
Xui xẻo!
Tô Nhụy cầm lấy bánh bột bắp, chấm vào chút dưa muối. Miếng bánh cứng ngắc, nhưng cô vẫn bình thản nhai, ánh mắt thờ ơ chẳng thèm nhìn thím Quách.
Tô Thường Nga lại làm bộ làm tịch, đứng lên đon đả: “Thím Quách đến chơi à? Ăn cơm chưa?”
Ánh mắt thím Quách liếc qua bàn cơm toàn dưa muối, một nhà toàn đàn bà ngồi nhai bánh bột bắp. Dù chẳng nói ra, ai cũng thấy rõ sự khinh thường của bà ta.
Tô Nhụy làm như không thấy, mở tủ lấy ra một quả trứng vịt muối, đập vỡ, để lộ phần lòng đỏ béo ngậy. Cô ung dung rưới chút mỡ vàng lên bánh, rồi cắn một miếng thật to, nhai ngon lành.
Tô Hồng Bội không nói gì, chỉ lườm em gái kế.
Thím Quách càng thêm khó chịu. Một cô gái lớn như thế mà không biết chia sẻ, tuyệt đối không thể làm con dâu nhà bà ta.
Tô Nhụy cố tình tỏ vẻ thờ ơ. Cô vẫn nhớ rõ lần trước, thím Quách từng nói xấu nguyên chủ là kẻ không biết xấu hổ, chuyên quyến rũ con trai bà ta dù hắn ta đã có vị hôn thê.
Lần này, bà ta không mắng nhưng bắt đầu nói bóng gió: “Thôn Khánh Nam có cô gái trẻ kia, ngày nào cũng trang điểm, đi trên đường thì uốn éo cái hông, rõ ràng là muốn quyến rũ đàn ông.”
Tô Nhụy nhướng mày, đáp tỉnh bơ: “Ai mà chẳng lắc hông khi đi đường? Thím, tôi thấy thím cũng đi đẹp lắm đấy!”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.