Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Gả Nhầm Thành Quân Tẩu
Chương 48:
Tinh Đình Yếu Phi Phi
17/12/2024
Thím Quách hít sâu một hơi, rồi tiếp tục: “Con trai tôi tính cách tốt, hào phóng, cả thôn không ít cô gái thích thằng bé. Cô nghĩ nếu lỡ gặp phải loại người không đàng hoàng thì làm sao đây?”
Tô Nhụy nhún vai, đáp gọn lỏn: “Vậy thì coi chừng, không khéo lại bị kiện tội cưỡng bức.”
“…”
Ánh mắt thím Quách lướt qua cây kéo trên bàn, cảm thấy lời nói của Tô Nhụy sắc bén chẳng khác gì lưỡi kéo, cứ chọc thẳng vào tim bà ta.
Bà ta chuyển đề tài, bắt đầu khoe khoang: “Gia thế nhà tôi không tầm thường. Em trai ruột tôi là cán bộ về hưu, con trai của em ấy lại là sĩ quan cấp cao. Gia đình như vậy, làm sao có thể chấp nhận con dâu không đứng đắn được!”
Tuyệt thật!
Không chỉ lôi tổ tiên tám đời nhà mình ra, mà còn lôi cả nhà người khác vào để nâng giá.
Tô Ngọc Cầm nghe thấy lời khinh thường nhà bà ta thì lập tức không nhịn được: Con trai đã chẳng biết xấu hổ, đến mẹ cũng chẳng biết xấu hổ, thì bà ta còn giữ gìn thể diện cho bọn họ làm gì nữa? Nhanh chóng quay sang giục Tô Nhụy: “Lấy bức ảnh đối tượng của cô ra đây cho mọi người xem thử nào!”
Tô Nhụy cười hì hì, lấy từ trong túi ra một bức chân dung, đưa cho thím Quách bằng cả hai tay, vẻ mặt trang trọng: “Dù sao người yêu tôi cũng là cán bộ, người trong gia đình cán bộ thì làm sao có thể qua loa để ai cũng vào cửa được, phải không thím Quách?”
Thím Quách nhìn bức ảnh liền giật mình đến suýt ngã. Bức chân dung ấy xấu đến mức dọa người, đúng kiểu "giết địch một nghìn nhưng tự tổn hại đến tám trăm".
Tô Nhụy tiếp tục, giọng điệu hết sức nghiêm túc: “Tôi đã nói với Quách Gia Vinh cả trăm lần rồi, anh ta không phải kiểu tôi thích. Còn đây, đây mới là người đàn ông lý tưởng của tôi! Thím nhìn đi, tóc dày, môi đỏ, thân hình khỏe mạnh vạm vỡ, đúng là một người đàn ông chính hiệu!”
Thím Quách há hốc miệng, run rẩy nói: “Cô… Cô thật sự không chọn con trai tôi, mà lại chọn… Thứ này sao?”
Tô Nhụy thản nhiên trả lời: “Đúng vậy, tôi thích người đàn ông này thật sự! Nhưng thím ơi, xin đừng nói chuyện này cho Quách Gia Vinh nhé. Tôi sợ anh ta sẽ ghen.”
Thím Quách nhắm mắt lại, thở dài như thể đang nhìn thấy tổ tiên gọi bà ta từ xa.
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Bà ta hốt hoảng đứng dậy rời đi, thậm chí còn không kịp nói lời khách sáo. Đầu óc bà ta cứ quanh quẩn ý nghĩ: Con trai bà ta thậm chí không thắng nổi một bức ảnh xấu xí như thế này.
Tô Nhụy nhún vai, đáp gọn lỏn: “Vậy thì coi chừng, không khéo lại bị kiện tội cưỡng bức.”
“…”
Ánh mắt thím Quách lướt qua cây kéo trên bàn, cảm thấy lời nói của Tô Nhụy sắc bén chẳng khác gì lưỡi kéo, cứ chọc thẳng vào tim bà ta.
Bà ta chuyển đề tài, bắt đầu khoe khoang: “Gia thế nhà tôi không tầm thường. Em trai ruột tôi là cán bộ về hưu, con trai của em ấy lại là sĩ quan cấp cao. Gia đình như vậy, làm sao có thể chấp nhận con dâu không đứng đắn được!”
Tuyệt thật!
Không chỉ lôi tổ tiên tám đời nhà mình ra, mà còn lôi cả nhà người khác vào để nâng giá.
Tô Ngọc Cầm nghe thấy lời khinh thường nhà bà ta thì lập tức không nhịn được: Con trai đã chẳng biết xấu hổ, đến mẹ cũng chẳng biết xấu hổ, thì bà ta còn giữ gìn thể diện cho bọn họ làm gì nữa? Nhanh chóng quay sang giục Tô Nhụy: “Lấy bức ảnh đối tượng của cô ra đây cho mọi người xem thử nào!”
Tô Nhụy cười hì hì, lấy từ trong túi ra một bức chân dung, đưa cho thím Quách bằng cả hai tay, vẻ mặt trang trọng: “Dù sao người yêu tôi cũng là cán bộ, người trong gia đình cán bộ thì làm sao có thể qua loa để ai cũng vào cửa được, phải không thím Quách?”
Thím Quách nhìn bức ảnh liền giật mình đến suýt ngã. Bức chân dung ấy xấu đến mức dọa người, đúng kiểu "giết địch một nghìn nhưng tự tổn hại đến tám trăm".
Tô Nhụy tiếp tục, giọng điệu hết sức nghiêm túc: “Tôi đã nói với Quách Gia Vinh cả trăm lần rồi, anh ta không phải kiểu tôi thích. Còn đây, đây mới là người đàn ông lý tưởng của tôi! Thím nhìn đi, tóc dày, môi đỏ, thân hình khỏe mạnh vạm vỡ, đúng là một người đàn ông chính hiệu!”
Thím Quách há hốc miệng, run rẩy nói: “Cô… Cô thật sự không chọn con trai tôi, mà lại chọn… Thứ này sao?”
Tô Nhụy thản nhiên trả lời: “Đúng vậy, tôi thích người đàn ông này thật sự! Nhưng thím ơi, xin đừng nói chuyện này cho Quách Gia Vinh nhé. Tôi sợ anh ta sẽ ghen.”
Thím Quách nhắm mắt lại, thở dài như thể đang nhìn thấy tổ tiên gọi bà ta từ xa.
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Bà ta hốt hoảng đứng dậy rời đi, thậm chí còn không kịp nói lời khách sáo. Đầu óc bà ta cứ quanh quẩn ý nghĩ: Con trai bà ta thậm chí không thắng nổi một bức ảnh xấu xí như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.