Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống
Chương 11: Đến Nhà Họ Chu
Đại Hà Đông Lưu
10/10/2021
Bên này Diêu Thúy Phân có tiến triển, bên kia Tần Cường lại không có, ông không có cách nào đi vào trong nhà họ Chu, chỉ có thể đi hỏi thăm xung quanh, không hỏi thăm được cái gì, nhưng có hai lá thư kia là đủ rồi.
Buổi trưa Diêu Thúy Phân lại tới một chuyến, tỉ mỉ nhìn Đinh Mẫn Tú, thân hình của một cô gái và một người phụ nữ đã thai có khác biệt một chút, sau đó bà bắt lấy cơ hội nắm cổ tay cô ta bắt mạch, bà có biết một chút, lúc đầu bà học được mấy thứ này từ con trai cả, bệnh nặng thì không nhìn ra được, nhưng mang thai hay không vẫn có thể xem được.
Cô ta chắc chắn mang thai, vậy được rồi, không có gì đáng nói.
Đinh Mẫn Tú nhìn Diêu Thúy Phân lạnh lùng rời đi, trong lòng bất an.
Mới vừa rồi cô ta không làm cái gì cả, chẳng lẽ sợ cô ta ăn trộm? Nhìn cháo cá trong tay mang lên cho Du Hướng An, cô ta dần siết chặt tay.
Lúc cô ta bị bệnh, chỉ có mẹ quan tâm nhiều hơn mấy câu, thứ đồ tốt này mẹ cô ta cũng không dám tự tiện làm cho cô ta ăn.
Rõ ràng tuổi tác gần giống nhau, đều là con gái, nhưng các cô lại khác biệt quá nhiều, dựa vào đâu chứ.
Chẳng qua cứ để cho cô đắc ý khoảng thời gian này đi, nghĩ đến không bao lâu nữa cô sẽ bị phân xuống nông thôn, cuối cùng tâm trạng của Đinh Mẫn Tú cũng đã khá hơn.
Du Thanh Sơn không gạt Du Hướng An, từ biểu hiện của cô nhìn ra được, cô đã trưởng thành, bây giờ biết nhiều hơn một chút, sau này sẽ có chỗ tốt với cô.
Tần Phong Mậu cũng đã tiếp xúc với vị trợ lý nhà máy thực phẩm kia, xác nhận vị thân thích kia của ông ta còn ở nông thôn, hơn nữa, tháng sau vị kế toán của nhà máy thực phẩm sẽ về hưu.
Ông muốn để cho Du Hướng An biết chuyện đã xảy ra, mặc dù chuyện này không cần cô ra mặt, nhưng nếu như cô học được chút gì đó từ lần trải qua này, từng trải càng nhiều nhân tình thế thái, tuyệt đối sẽ tốt cho cô sau này.
Sau khi Du Hướng An biết chuyện đã xảy ra, trên mặt rất là bình tình, còn an ủi lại Du Thanh Sơn, sao con gái có thể không đau lòng không buồn cho được, chỉ là cô đè nén xuống, không có biểu hiện ra, ông bảo đảm: "Con biết bây giờ muốn có một công việc chính là là có bao nhiêu khó khăn không, chờ công việc này đến tay, cha sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ."
Du Hướng An gật đầu, "Cha, cảm ơn cha."
Chính là biết rất khó khăn, nên cô mới muốn công việc này, không thì hoàn toàn không kịp, đợi đến khi xuống nông thôn rồi, nghĩ muốn trở lại, độ khó sẽ tăng lên gấp đôi.
Hơn nữa cuối cùng cô cũng không phải là nguyên chủ, có tức giận, nhưng nhiều hơn là cảm động.
Cho nên cô có thể lấy lý trí để phân tích như vậy, vạch trần chuyện kia có thể nguôi cơn giận, nhưng sau đó thì sao, còn không bằng tạm thời tranh thủ được chỗ tốt trước, sau đó mới từ từ mưu tính.
Cuộc sống sau này còn dài.
"Giữa cha con chúng ta còn khách sáo như vậy." Du Thanh Sơn than thở. "Dì Xảo của con biết chuyện này không?"
Du Hướng An lắc đầu: "Chắc là không biết."
Du Thanh Sơn gật đầu: "Cha cũng đã thăm dò thử, quả thật bà ấy không biết."
Triệu Xảo Nương không biết, ông âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không nói cho bà ấy biết, bây giờ để cho bà ấy biết chuyện này, bà ấy có thể làm gì?
Ủng hộ Đinh Mẫn Tú? Ủng hộ nhà họ Du?
Nếu bà ấy không biết chuyện, cũng đừng để cho bà ấy làm ra lựa chọn, ông không muốn đánh mất cái nhà này.
Dứt khoát gạt bà ấy, cho đến ngày hai nhà gặp mặt đi.
Nhà họ Chu nhận được lời mời của nhà họ Du, nói phải bàn bạc chuyện lớn, cả nhà năm người bọn họ đều đến.
Chuyện lớn, chuyện lớn gì, tất nhiên là chuyện mừng của hai nhà bọn họ, nhưng, đến nhà họ Du bọn họ phát hiện tình huống có chút kỳ lạ, xem bầu không khí, không chỉ không vui mừng, còn rất ngưng trọng.
Nhà họ Du có một cái sân nhỏ, những nhà xung quanh khác cũng đều có sân, tách ra tạo thành khoảng cách, không giống với nhà họ Chu, bọn họ ở nhà một tầng, hai bên trái phải đều có người, lớn tiếng nói chuyện một chút người khác cũng có thể nghe rõ ràng.
Lúc người nhà họ Chu đến còn tưởng rằng là muốn nói chuyện vui của hai nhà, nên vui mừng đi đến.
Nhưng khi bọn họ vừa đến, Chu Bác Dương đã bị Du Hướng Hải xách ra ngoài, ngoài cười nhưng trong không cười, "Tôi nói chuyện với cậu ta một chút."
Chu Trường Thọ cảm thấy đây là hai người bọn họ có tình cảm tốt, vẫy tay, để cho bọn họ đi nói chuyện, những chuyện mà bọn họ sắp bàn bạc đây, những người nhỏ tuổi cũng không thích hợp ở lại, nhưng hôm nay người đến thật đông đủ, ông ta nhìn một vòng, ông ngoại Tần Cường bà ngoại Diêu Thúy Phân của cháu dâu tương lai, cậu ruột Tần Phong Mậu, cùng với Du Thanh Sơn và Triệu Xảo Nương, kỳ lạ chính là, sao Đinh Mẫn Tú cũng có mặt ở đây.
Buổi trưa Diêu Thúy Phân lại tới một chuyến, tỉ mỉ nhìn Đinh Mẫn Tú, thân hình của một cô gái và một người phụ nữ đã thai có khác biệt một chút, sau đó bà bắt lấy cơ hội nắm cổ tay cô ta bắt mạch, bà có biết một chút, lúc đầu bà học được mấy thứ này từ con trai cả, bệnh nặng thì không nhìn ra được, nhưng mang thai hay không vẫn có thể xem được.
Cô ta chắc chắn mang thai, vậy được rồi, không có gì đáng nói.
Đinh Mẫn Tú nhìn Diêu Thúy Phân lạnh lùng rời đi, trong lòng bất an.
Mới vừa rồi cô ta không làm cái gì cả, chẳng lẽ sợ cô ta ăn trộm? Nhìn cháo cá trong tay mang lên cho Du Hướng An, cô ta dần siết chặt tay.
Lúc cô ta bị bệnh, chỉ có mẹ quan tâm nhiều hơn mấy câu, thứ đồ tốt này mẹ cô ta cũng không dám tự tiện làm cho cô ta ăn.
Rõ ràng tuổi tác gần giống nhau, đều là con gái, nhưng các cô lại khác biệt quá nhiều, dựa vào đâu chứ.
Chẳng qua cứ để cho cô đắc ý khoảng thời gian này đi, nghĩ đến không bao lâu nữa cô sẽ bị phân xuống nông thôn, cuối cùng tâm trạng của Đinh Mẫn Tú cũng đã khá hơn.
Du Thanh Sơn không gạt Du Hướng An, từ biểu hiện của cô nhìn ra được, cô đã trưởng thành, bây giờ biết nhiều hơn một chút, sau này sẽ có chỗ tốt với cô.
Tần Phong Mậu cũng đã tiếp xúc với vị trợ lý nhà máy thực phẩm kia, xác nhận vị thân thích kia của ông ta còn ở nông thôn, hơn nữa, tháng sau vị kế toán của nhà máy thực phẩm sẽ về hưu.
Ông muốn để cho Du Hướng An biết chuyện đã xảy ra, mặc dù chuyện này không cần cô ra mặt, nhưng nếu như cô học được chút gì đó từ lần trải qua này, từng trải càng nhiều nhân tình thế thái, tuyệt đối sẽ tốt cho cô sau này.
Sau khi Du Hướng An biết chuyện đã xảy ra, trên mặt rất là bình tình, còn an ủi lại Du Thanh Sơn, sao con gái có thể không đau lòng không buồn cho được, chỉ là cô đè nén xuống, không có biểu hiện ra, ông bảo đảm: "Con biết bây giờ muốn có một công việc chính là là có bao nhiêu khó khăn không, chờ công việc này đến tay, cha sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ."
Du Hướng An gật đầu, "Cha, cảm ơn cha."
Chính là biết rất khó khăn, nên cô mới muốn công việc này, không thì hoàn toàn không kịp, đợi đến khi xuống nông thôn rồi, nghĩ muốn trở lại, độ khó sẽ tăng lên gấp đôi.
Hơn nữa cuối cùng cô cũng không phải là nguyên chủ, có tức giận, nhưng nhiều hơn là cảm động.
Cho nên cô có thể lấy lý trí để phân tích như vậy, vạch trần chuyện kia có thể nguôi cơn giận, nhưng sau đó thì sao, còn không bằng tạm thời tranh thủ được chỗ tốt trước, sau đó mới từ từ mưu tính.
Cuộc sống sau này còn dài.
"Giữa cha con chúng ta còn khách sáo như vậy." Du Thanh Sơn than thở. "Dì Xảo của con biết chuyện này không?"
Du Hướng An lắc đầu: "Chắc là không biết."
Du Thanh Sơn gật đầu: "Cha cũng đã thăm dò thử, quả thật bà ấy không biết."
Triệu Xảo Nương không biết, ông âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không nói cho bà ấy biết, bây giờ để cho bà ấy biết chuyện này, bà ấy có thể làm gì?
Ủng hộ Đinh Mẫn Tú? Ủng hộ nhà họ Du?
Nếu bà ấy không biết chuyện, cũng đừng để cho bà ấy làm ra lựa chọn, ông không muốn đánh mất cái nhà này.
Dứt khoát gạt bà ấy, cho đến ngày hai nhà gặp mặt đi.
Nhà họ Chu nhận được lời mời của nhà họ Du, nói phải bàn bạc chuyện lớn, cả nhà năm người bọn họ đều đến.
Chuyện lớn, chuyện lớn gì, tất nhiên là chuyện mừng của hai nhà bọn họ, nhưng, đến nhà họ Du bọn họ phát hiện tình huống có chút kỳ lạ, xem bầu không khí, không chỉ không vui mừng, còn rất ngưng trọng.
Nhà họ Du có một cái sân nhỏ, những nhà xung quanh khác cũng đều có sân, tách ra tạo thành khoảng cách, không giống với nhà họ Chu, bọn họ ở nhà một tầng, hai bên trái phải đều có người, lớn tiếng nói chuyện một chút người khác cũng có thể nghe rõ ràng.
Lúc người nhà họ Chu đến còn tưởng rằng là muốn nói chuyện vui của hai nhà, nên vui mừng đi đến.
Nhưng khi bọn họ vừa đến, Chu Bác Dương đã bị Du Hướng Hải xách ra ngoài, ngoài cười nhưng trong không cười, "Tôi nói chuyện với cậu ta một chút."
Chu Trường Thọ cảm thấy đây là hai người bọn họ có tình cảm tốt, vẫy tay, để cho bọn họ đi nói chuyện, những chuyện mà bọn họ sắp bàn bạc đây, những người nhỏ tuổi cũng không thích hợp ở lại, nhưng hôm nay người đến thật đông đủ, ông ta nhìn một vòng, ông ngoại Tần Cường bà ngoại Diêu Thúy Phân của cháu dâu tương lai, cậu ruột Tần Phong Mậu, cùng với Du Thanh Sơn và Triệu Xảo Nương, kỳ lạ chính là, sao Đinh Mẫn Tú cũng có mặt ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.