Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống
Chương 12: Hiểm Lầm
Đại Hà Đông Lưu
10/10/2021
Đinh Mẫn Tú cũng cảm thấy mình không thích hợp ở chỗ này, cô ta đè nén sự chua xót trong lòng, chào hỏi mấy câu, Triệu Xảo Nương lên tiếng: "Mẫn Tú, con đi ra giúp đỡ nấu nước pha trà đi."
Đinh Mẫn Tú vừa muốn lên tiếng đáp lại, đã bị Du Thanh Sơn ngăn cản: "Cô ngồi đó đừng đi, có một số việc, hôm nay chúng ta sẽ nói ra, cô cũng là người trong cuộc."
Sau đó ông chợt đứng lên, tay dùng sức vỗ lên cái bàn trước mặt, phát ra một tiếng vang thật lớn, làm cho những người không chuẩn bị tâm lý sợ hết hồn, bao gồm cả Triệu Xảo Nương, bà ấy ngạc nhiên nhìn Du Thanh Sơn: "Sao đang êm đẹp lại nổi giận như vậy?!"
"Êm đẹp?! Tôi không cảm thấy là đang êm đẹp, Đinh Mẫn Tú, cô có dám nói chuyện xấu mà hai người làm cho mọi người đều biết hay không?" Ông chỉ mặt gọi tên.
Đinh Mẫn Tú lo lắng siết chặt bàn tay, trái tim bị treo lên cao, giọng nói có chút run, nghe có vẻ vô tội: "Cha, con không hiểu ý của cha."
Giọng nói của Du Thanh Sơn rất là cương quyết: "Cô đừng có gọi tôi là cha, tôi không phải là cha cô, tôi không muốn có một đứa con gái như vậy, cũng không dám muốn."
Lập tức mặt của Triệu Xảo Nương trắng bệch, lời của ông là có ý gì?
Người nhà họ Chu trố mắt nhìn nhau, gọi bọn họ đến là muốn bọn họ xem ông dạy dỗ con gái sao?
Lúc này Du Thanh Sơn nhìn đám người Chu Trường Thọ: "Mấy người còn không biết cô ta và Chu Bác Dương nhà các người làm chuyện tốt gì đâu? Trong bụng của cô ta đã có thai một tháng! Chính là giống nòi của nhà họ Chu các người!”
Thân thể Đinh Mẫn Tú run rẩy, sắc mặt trắng bệch, theo bản năng đặt tay lên bụng, che chở bụng mình, Triệu Xảo Nương trợn to hai mắt, giọng nói khô khốc, nhìn Du Thanh Sơn, khô cằn nói, "Ông đang đùa đúng không? Chuyện cười này không buồn cười chút nào, đừng như vậy nữa."
Du Thanh Sơn phá vỡ sự tự lừa gạt mình của bà ấy: “Bà biết, tôi không nói đùa, tôi sẽ không lấy chuyện này ra đùa."
Ông nhìn về phía Chu Trường Thọ, ông nội đã về hưu của Chu Bác Dương, gia chủ của nhà họ Chu, “Đây không phải là chuyện có thể lấy ra làm trò đùa, lúc tôi biết hận không thể cầm dao chém chết hai đứa nó."
Dương Tế Chi và con dâu Phương Vinh nhìn nhau một cái, có chút đứng ngồi không yên.
Đinh Mẫn Tú há miệng một cái, còn chưa kịp nói gì, ôm bụng, lúc này Chu Bác Dương mặt mũi sưng vù bị Du Hướng Hải thô lỗ đẩy vào: "Đến, nói một chút chuyện các người lui tới cho tất cả mọi người biết đi, dám làm thì dám nhận! Khi các người làm ra chuyện lưu manh đáng để ngồi tù cũng không sợ, còn sợ nói ra cho chúng ta biết sao?"
Trong lòng Chu Trường Thọ trầm xuống, ông ta nhìn thấy được sự gấp gáp và chột dạ trên mặt cháu trai, Triệu Xảo Nương nhìn sắc mặt cũng không khá hơn chút nào của con gái, còn có cái gì không hiểu nữa, chuyện này là thật, sức lực trên người bà ấy lập tức bị rút đi hết, nếu như không phải bên cạnh bà ấy là bức tường, có thể dựa vào, đại khái bà ấy đã té xuống khỏi băng ghế rồi.
Dương Tế Chi cố cười nói: "Đây là xảy ra chuyện gì nha? Hơn nữa cái gì mà tội lưu manh với không lưu manh, không có chuyện đó!" Bà ta đau lòng nhìn vết thương trên mặt của cháu trai, lúc này cũng không dám mở miệng quan tâm.
Diêu Thúy Phân không khách khí. "Lời này của bà thật sự buồn cười, bọn nó nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, còn có thân phận anh rể và em dâu, làm ra chuyện lớn bụng, đây không phải là lưu mạnh, vậy cái gì là lưu manh?"
Du Hướng Hải siết chặt quả đấm của mình, cố ý quơ đến trước mặt Chu Bác Dương, làm cho chỗ vừa bị đánh trên người anh ta lại bắt đầu đau, nói cho cùng anh ta cũng chỉ là một thiếu niên mới trưởng thành, đột nhiên bị vạch trần chuyện xấu đầu óc của anh ta trống rỗng, chỉ có thể luống cuống nhìn đám người ông nội bà nội và cha mẹ, hy vọng bọn họ có thể giúp anh ta xử lý.
Anh ta không muốn ngồi tù, cuộc đời của anh ta vừa mới bắt đầu, không thể ngồi tù được, nếu ngồi tù cuộc đời của anh ta sẽ bị hủy mất.
Chu Đa Tôn là một người trầm mặc ít nói, ông ta rất gấp, chỉ có một đứa con trai này, nhưng mở miệng rồi, một chữ cũng không nói ra được.
Vẫn là Chu Trường Thọ đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Trong này nhất định có hiểu lầm! Chúng ta nói chuyện thật rõ ràng, giải thích rõ chuyện hiểu lầm này."
Diêu Thúy Phân cười lạnh một tiếng, "Hiểu lầm gì mà có thể để cho trong bụng của nó có một đứa bé, ông nói đi."
Dương Tế Chi nhìn Đinh Mẫn Tú, trong lòng rất phức tạp, trong bụng của cô bé này có giọt máu của nhà họ Chu bọn họ?
Đây là chuyện vui nhưng người này lại chọn không đúng thời điểm.
Đinh Mẫn Tú vừa lắc đầu vừa khóc nói: "Cháu không có, cháu không có, cháu không có."
Đinh Mẫn Tú vừa muốn lên tiếng đáp lại, đã bị Du Thanh Sơn ngăn cản: "Cô ngồi đó đừng đi, có một số việc, hôm nay chúng ta sẽ nói ra, cô cũng là người trong cuộc."
Sau đó ông chợt đứng lên, tay dùng sức vỗ lên cái bàn trước mặt, phát ra một tiếng vang thật lớn, làm cho những người không chuẩn bị tâm lý sợ hết hồn, bao gồm cả Triệu Xảo Nương, bà ấy ngạc nhiên nhìn Du Thanh Sơn: "Sao đang êm đẹp lại nổi giận như vậy?!"
"Êm đẹp?! Tôi không cảm thấy là đang êm đẹp, Đinh Mẫn Tú, cô có dám nói chuyện xấu mà hai người làm cho mọi người đều biết hay không?" Ông chỉ mặt gọi tên.
Đinh Mẫn Tú lo lắng siết chặt bàn tay, trái tim bị treo lên cao, giọng nói có chút run, nghe có vẻ vô tội: "Cha, con không hiểu ý của cha."
Giọng nói của Du Thanh Sơn rất là cương quyết: "Cô đừng có gọi tôi là cha, tôi không phải là cha cô, tôi không muốn có một đứa con gái như vậy, cũng không dám muốn."
Lập tức mặt của Triệu Xảo Nương trắng bệch, lời của ông là có ý gì?
Người nhà họ Chu trố mắt nhìn nhau, gọi bọn họ đến là muốn bọn họ xem ông dạy dỗ con gái sao?
Lúc này Du Thanh Sơn nhìn đám người Chu Trường Thọ: "Mấy người còn không biết cô ta và Chu Bác Dương nhà các người làm chuyện tốt gì đâu? Trong bụng của cô ta đã có thai một tháng! Chính là giống nòi của nhà họ Chu các người!”
Thân thể Đinh Mẫn Tú run rẩy, sắc mặt trắng bệch, theo bản năng đặt tay lên bụng, che chở bụng mình, Triệu Xảo Nương trợn to hai mắt, giọng nói khô khốc, nhìn Du Thanh Sơn, khô cằn nói, "Ông đang đùa đúng không? Chuyện cười này không buồn cười chút nào, đừng như vậy nữa."
Du Thanh Sơn phá vỡ sự tự lừa gạt mình của bà ấy: “Bà biết, tôi không nói đùa, tôi sẽ không lấy chuyện này ra đùa."
Ông nhìn về phía Chu Trường Thọ, ông nội đã về hưu của Chu Bác Dương, gia chủ của nhà họ Chu, “Đây không phải là chuyện có thể lấy ra làm trò đùa, lúc tôi biết hận không thể cầm dao chém chết hai đứa nó."
Dương Tế Chi và con dâu Phương Vinh nhìn nhau một cái, có chút đứng ngồi không yên.
Đinh Mẫn Tú há miệng một cái, còn chưa kịp nói gì, ôm bụng, lúc này Chu Bác Dương mặt mũi sưng vù bị Du Hướng Hải thô lỗ đẩy vào: "Đến, nói một chút chuyện các người lui tới cho tất cả mọi người biết đi, dám làm thì dám nhận! Khi các người làm ra chuyện lưu manh đáng để ngồi tù cũng không sợ, còn sợ nói ra cho chúng ta biết sao?"
Trong lòng Chu Trường Thọ trầm xuống, ông ta nhìn thấy được sự gấp gáp và chột dạ trên mặt cháu trai, Triệu Xảo Nương nhìn sắc mặt cũng không khá hơn chút nào của con gái, còn có cái gì không hiểu nữa, chuyện này là thật, sức lực trên người bà ấy lập tức bị rút đi hết, nếu như không phải bên cạnh bà ấy là bức tường, có thể dựa vào, đại khái bà ấy đã té xuống khỏi băng ghế rồi.
Dương Tế Chi cố cười nói: "Đây là xảy ra chuyện gì nha? Hơn nữa cái gì mà tội lưu manh với không lưu manh, không có chuyện đó!" Bà ta đau lòng nhìn vết thương trên mặt của cháu trai, lúc này cũng không dám mở miệng quan tâm.
Diêu Thúy Phân không khách khí. "Lời này của bà thật sự buồn cười, bọn nó nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, còn có thân phận anh rể và em dâu, làm ra chuyện lớn bụng, đây không phải là lưu mạnh, vậy cái gì là lưu manh?"
Du Hướng Hải siết chặt quả đấm của mình, cố ý quơ đến trước mặt Chu Bác Dương, làm cho chỗ vừa bị đánh trên người anh ta lại bắt đầu đau, nói cho cùng anh ta cũng chỉ là một thiếu niên mới trưởng thành, đột nhiên bị vạch trần chuyện xấu đầu óc của anh ta trống rỗng, chỉ có thể luống cuống nhìn đám người ông nội bà nội và cha mẹ, hy vọng bọn họ có thể giúp anh ta xử lý.
Anh ta không muốn ngồi tù, cuộc đời của anh ta vừa mới bắt đầu, không thể ngồi tù được, nếu ngồi tù cuộc đời của anh ta sẽ bị hủy mất.
Chu Đa Tôn là một người trầm mặc ít nói, ông ta rất gấp, chỉ có một đứa con trai này, nhưng mở miệng rồi, một chữ cũng không nói ra được.
Vẫn là Chu Trường Thọ đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Trong này nhất định có hiểu lầm! Chúng ta nói chuyện thật rõ ràng, giải thích rõ chuyện hiểu lầm này."
Diêu Thúy Phân cười lạnh một tiếng, "Hiểu lầm gì mà có thể để cho trong bụng của nó có một đứa bé, ông nói đi."
Dương Tế Chi nhìn Đinh Mẫn Tú, trong lòng rất phức tạp, trong bụng của cô bé này có giọt máu của nhà họ Chu bọn họ?
Đây là chuyện vui nhưng người này lại chọn không đúng thời điểm.
Đinh Mẫn Tú vừa lắc đầu vừa khóc nói: "Cháu không có, cháu không có, cháu không có."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.