Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống
Chương 38: Tin Đồn
Đại Hà Đông Lưu
19/10/2021
Du Hướng An lấy ra một quả táo từ trong kho hàng, để trong nhà kho lâu như vậy, vẫn rất mới mẻ.
Mấy ngày trước cô cố ý để hai quả cạnh bếp, "nướng" cho nhăn nhúm, thiếu nước, nhìn qua không bắt mắt mới trộm ra chợ bán đi, đổi được năm hào.
Đây là lần đầu tiên cô "làm chuyện xấu” nên cả quá trình tim cứ đập bình bịch bình bịch.
Cô đang thử nghiệm.
Bởi vì cô định những quả táo này lên thành phố những quả táo này, trên thành phố ngư long hỗn tạp, cô phải chuẩn bị tâm lý trước.
Thấy cô mang một con cá nặng hơn một cân trở về, Du Hướng Cư liền hoan hô: "Chị năm, hôm nay chúng ta có ăn cá ạ?”
Du Hướng An vui vẻ: "Đúng, ăn cá, em muốn ăn như thế nào?”
"Em muốn ăn món cá lần trước, thêm dưa chua, lát các cay cay ấy." Du Hướng Cư vừa nói vừa liếm môi.
Du Hướng An gật đầu: "Được, món này cần dưa chua, chạy đi lấy cho chị hai cây dưa chua.”
Du Hướng Cư chạy như bay vào phòng bếp.
Đợi đến khi Du Thanh Sơn và Triệu Xảo Nương trở về đã ngửi thấy mùi chua cay từ trong nhà thoảng ra, mùi hương nồng át hết tất cả những mùi vị khác.
Thấy bọn họ trở về, thím Điền ở bên cạnh kéo đứa cháu trai gào khóc, không nhịn được hỏi một câu: “Ông Du, nhà ông nấu cái gì mà thơm thế.”
Thơm đến nỗi cháu trai của thím lăn lộn khắp nơi đòi ăn.
Du Thanh Sơn cũng nuốt nước bọt: "Là cá sắt miếng chua cay.”
Thím Điền nhìn Triệu Xảo Nương vừa trở về: "Tiểu An xuống bếp à? Tay nghề của con bé được đấy nhỉ, có hôm nào rảnh dạy bác được hay không?” Thịt không dễ mua, cá vẫn dễ mua hơn nhiều.
Du Thanh Sơn đáp lời: "Được, tí tôi nói với Tiểu An.”
Nghe thấy ông đã đồng ý, thím Điền mới dắt theo cháu trai về nhà: "Nghe được chưa, mai kia bà nội làm cho, con đừng gào nữa, có gào cũng không có mà ăn.”
Chứ hôm nay mà tới cửa ăn chực, bà không làm được chuyện như vậy.
Khẩu phần ăn của nhà nào cũng được tính toán tỉ mỉ cả rồi, ngày nào có món mặn trên bàn là ngày tốt khó có được, bà không đi làm chuyện đáng ghét này đâu.
Vào cửa liền thấy Du Hướng Cư đã ở trước cửa phòng bếp, Triệu Xảo Nương đi rửa tay cũng vào bếp.
Du Hướng Cư thấy bọn họ trở về, ánh mắt sáng ngời: "Chị năm, có phải sắp được ăn cơm không ạ?”
Du Hướng An: "Chưa được, còn cần một lát nữa, chờ một chút.”
Du Hướng Cư: "..."
Ài, còn còn chưa được à, cậu thật sự rất muốn được ăn ngay lập tức.
Du Thanh Sơn cũng vào phòng bếp xem xem con gái đặt cái gì trong nồi, trong lòng ông vô cùng tự hào.
Trước kia con gái không có cơ hội phát huy, hiện tại xem ra, con gái vẫn kế thừa được ngón nghề của ông ngoại cô, nếu món này mà được bày ở quán cơm Quốc Doanh chắc chắn sẽ được hoan nghênh.
Ông nhìn quanh một vòng sau đó nhấc xô lên: "Bể chứa nước gần hết nước rồi, tôi đi gánh nhé.”
Nhà bọn họ không có giếng nước, nhưng hai ba trăm mét gần nhà có một cái, chất lượng nước rất ngọt, người dân phụ cận đều đến đó lấy nước dùng.
Du Hướng Cư bĩu môi: "Cha, cha phải về sớm một chút đấy.”
Cha không về thì không thể ăn cơm.
Du Thanh Sơn xoa xù đầu cậu nhóc, chẳng lẽ ông lại không biết vì sao tên nhóc kia nói như vậy chắc?
"Nhóc con! Biết rồi, cha không đi lâu đâu.” Ông cũng muốn được thưởng thức đồ ăn sớm một chút, người lớn thì không được tham ăn sao.
Du Thanh Sơn không có lề mề, giờ này không có người chọn nước nên ông đi một lần là về, ông chỉ gánh hai lượt đổ đầy bể nước trong nhà, sau đó rửa tay xong liền ăn cơm.
Cá được cắt thành mảnh mềm, chua cay sảng khoái, dưa chua ăn xong vẫn còn dư vị, ăn xong lại muốn ăn nữa. Một nhà bốn người, lúc ăn không ai nói gì, đợi đến khi đến nước canh cá cũng bị vét sạch, mới có tâm tình nói chuyện.
Du Thanh Sơn: "Con có bao nhiêu tiền thì con tự giữ lấy mà tích góp, đừng thường xuyên tiêu xài lung tung, không tiết kiệm ít tiền, sau này gặp chuyện gì bất ngờ lại sốt ruột.”
Tiền nợ khám bệnh tháng sau ông có thể trả hết, trong nhà hiện tại bốn người, ba người đều có công việc nên cũng không mấy áp lực, nên ông cũng không cầm tiền của con gái, nhưng không lấy không phải để cho cô đi tiêu lung tung, lần trước cô mua thịt, lần này lại mua cá, mới bao lâu chứ.
Du Hướng Cư nghe xong nhịn không được thở dài một hơi giống hệt người lớn, ài, cha nói thì đúng đấy, nhưng cậu thật sự rất muốn thường xuyên được ăn ngon thế này, nếu như có thể ăn mỗi ngày thì tốt biết mấy.
Du Hướng An gật gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Con biết rồi.”
Tháng này không mua đồ ngoài cho gia đình nữa, đợi tháng sau lại mua.
Chuyện tin đồn nhà họ cứ kiên trì nói là chuyện hiểu lầm, một đoạn thời gian chuyện này cũng yên ắng đi, nhưng đợi đến khi tin Đinh Mẫn Tú gả cho Chu Bác Dương, trở thành con dâu nhà họ Chu truyền đến như này, tin đồn liền lên đến đỉnh cao.
Mấy ngày trước cô cố ý để hai quả cạnh bếp, "nướng" cho nhăn nhúm, thiếu nước, nhìn qua không bắt mắt mới trộm ra chợ bán đi, đổi được năm hào.
Đây là lần đầu tiên cô "làm chuyện xấu” nên cả quá trình tim cứ đập bình bịch bình bịch.
Cô đang thử nghiệm.
Bởi vì cô định những quả táo này lên thành phố những quả táo này, trên thành phố ngư long hỗn tạp, cô phải chuẩn bị tâm lý trước.
Thấy cô mang một con cá nặng hơn một cân trở về, Du Hướng Cư liền hoan hô: "Chị năm, hôm nay chúng ta có ăn cá ạ?”
Du Hướng An vui vẻ: "Đúng, ăn cá, em muốn ăn như thế nào?”
"Em muốn ăn món cá lần trước, thêm dưa chua, lát các cay cay ấy." Du Hướng Cư vừa nói vừa liếm môi.
Du Hướng An gật đầu: "Được, món này cần dưa chua, chạy đi lấy cho chị hai cây dưa chua.”
Du Hướng Cư chạy như bay vào phòng bếp.
Đợi đến khi Du Thanh Sơn và Triệu Xảo Nương trở về đã ngửi thấy mùi chua cay từ trong nhà thoảng ra, mùi hương nồng át hết tất cả những mùi vị khác.
Thấy bọn họ trở về, thím Điền ở bên cạnh kéo đứa cháu trai gào khóc, không nhịn được hỏi một câu: “Ông Du, nhà ông nấu cái gì mà thơm thế.”
Thơm đến nỗi cháu trai của thím lăn lộn khắp nơi đòi ăn.
Du Thanh Sơn cũng nuốt nước bọt: "Là cá sắt miếng chua cay.”
Thím Điền nhìn Triệu Xảo Nương vừa trở về: "Tiểu An xuống bếp à? Tay nghề của con bé được đấy nhỉ, có hôm nào rảnh dạy bác được hay không?” Thịt không dễ mua, cá vẫn dễ mua hơn nhiều.
Du Thanh Sơn đáp lời: "Được, tí tôi nói với Tiểu An.”
Nghe thấy ông đã đồng ý, thím Điền mới dắt theo cháu trai về nhà: "Nghe được chưa, mai kia bà nội làm cho, con đừng gào nữa, có gào cũng không có mà ăn.”
Chứ hôm nay mà tới cửa ăn chực, bà không làm được chuyện như vậy.
Khẩu phần ăn của nhà nào cũng được tính toán tỉ mỉ cả rồi, ngày nào có món mặn trên bàn là ngày tốt khó có được, bà không đi làm chuyện đáng ghét này đâu.
Vào cửa liền thấy Du Hướng Cư đã ở trước cửa phòng bếp, Triệu Xảo Nương đi rửa tay cũng vào bếp.
Du Hướng Cư thấy bọn họ trở về, ánh mắt sáng ngời: "Chị năm, có phải sắp được ăn cơm không ạ?”
Du Hướng An: "Chưa được, còn cần một lát nữa, chờ một chút.”
Du Hướng Cư: "..."
Ài, còn còn chưa được à, cậu thật sự rất muốn được ăn ngay lập tức.
Du Thanh Sơn cũng vào phòng bếp xem xem con gái đặt cái gì trong nồi, trong lòng ông vô cùng tự hào.
Trước kia con gái không có cơ hội phát huy, hiện tại xem ra, con gái vẫn kế thừa được ngón nghề của ông ngoại cô, nếu món này mà được bày ở quán cơm Quốc Doanh chắc chắn sẽ được hoan nghênh.
Ông nhìn quanh một vòng sau đó nhấc xô lên: "Bể chứa nước gần hết nước rồi, tôi đi gánh nhé.”
Nhà bọn họ không có giếng nước, nhưng hai ba trăm mét gần nhà có một cái, chất lượng nước rất ngọt, người dân phụ cận đều đến đó lấy nước dùng.
Du Hướng Cư bĩu môi: "Cha, cha phải về sớm một chút đấy.”
Cha không về thì không thể ăn cơm.
Du Thanh Sơn xoa xù đầu cậu nhóc, chẳng lẽ ông lại không biết vì sao tên nhóc kia nói như vậy chắc?
"Nhóc con! Biết rồi, cha không đi lâu đâu.” Ông cũng muốn được thưởng thức đồ ăn sớm một chút, người lớn thì không được tham ăn sao.
Du Thanh Sơn không có lề mề, giờ này không có người chọn nước nên ông đi một lần là về, ông chỉ gánh hai lượt đổ đầy bể nước trong nhà, sau đó rửa tay xong liền ăn cơm.
Cá được cắt thành mảnh mềm, chua cay sảng khoái, dưa chua ăn xong vẫn còn dư vị, ăn xong lại muốn ăn nữa. Một nhà bốn người, lúc ăn không ai nói gì, đợi đến khi đến nước canh cá cũng bị vét sạch, mới có tâm tình nói chuyện.
Du Thanh Sơn: "Con có bao nhiêu tiền thì con tự giữ lấy mà tích góp, đừng thường xuyên tiêu xài lung tung, không tiết kiệm ít tiền, sau này gặp chuyện gì bất ngờ lại sốt ruột.”
Tiền nợ khám bệnh tháng sau ông có thể trả hết, trong nhà hiện tại bốn người, ba người đều có công việc nên cũng không mấy áp lực, nên ông cũng không cầm tiền của con gái, nhưng không lấy không phải để cho cô đi tiêu lung tung, lần trước cô mua thịt, lần này lại mua cá, mới bao lâu chứ.
Du Hướng Cư nghe xong nhịn không được thở dài một hơi giống hệt người lớn, ài, cha nói thì đúng đấy, nhưng cậu thật sự rất muốn thường xuyên được ăn ngon thế này, nếu như có thể ăn mỗi ngày thì tốt biết mấy.
Du Hướng An gật gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Con biết rồi.”
Tháng này không mua đồ ngoài cho gia đình nữa, đợi tháng sau lại mua.
Chuyện tin đồn nhà họ cứ kiên trì nói là chuyện hiểu lầm, một đoạn thời gian chuyện này cũng yên ắng đi, nhưng đợi đến khi tin Đinh Mẫn Tú gả cho Chu Bác Dương, trở thành con dâu nhà họ Chu truyền đến như này, tin đồn liền lên đến đỉnh cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.