Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống
Chương 39: Vỡ Lẽ
Đại Hà Đông Lưu
19/10/2021
Du Hướng An nhận được rất nhiều ánh mắt đồng tình, mấy người lắm chuyện lúc trước cũng không dám chạy đến trước mặt cô hỏi thăm, sợ bóc trần chuyện đau lòng của cô, sau đó làm mọi chuyện trở nên rắc rối rồi cô mất mặt.
Ví dụ như thím Điền, thím không tiện hỏi lại, nhưng cũng đoán được bảy tám phần. Lúc trước nghe nói cô đính hôn với con trai nhà họ Chu, bọn họ còn hâm mộ kia, điều kiện nhà họ Chu tốt thế kia mà, một nhà năm người thì bốn người có công việc, hiện tại lại thành em gái cô gả sang đó, xem ra là bị nẫng tay trên rồi. Việc này chắc ông Du cũng buồn khổ lắm, đang yên đang lành, chồng của con gái thứ năm tự dưng biến thành chồng của đứa thứ sáu, nhưng nhìn tình huống con gái riêng của ông một thời gian không trở về nhà thì chắc cũng không còn là con gái của ông Du nữa rồi.
Mọi người đồng tình với ông Du, nhưng với Triệu Xảo Nương lại khá phức tạp.
Bà chỉ có một con gái đó, chắc chắn phải nghĩ cho con ruột mình rồi, cũng không biết bà dùng thủ đoạn gì nữa. Nghe người khác xỉa xói, Triệu Xảo Nương chỉ mong có thể ở trong xưởng dệt mãi không trở về.
Người duy nhất chạy đến hỏi thẳng trước mặt Du Hướng An chỉ có bác Trần.
Lần trước bà ta muốn moi tin từ chỗ Du Hướng An mà không được, giờ lại quên mất chuyện đó, lại chạy đến trước mặt cô mong biết được tin tức mới nhất.
Không phải bà ta không nhìn thấy sự lãnh đạm của Du Hướng An, nhưng bà ta trực tiếp xem nhẹ nó thôi: “Tiểu An à, bác đã nghe được tin rồi, ôi trời, sao lại có chuyện như vậy, cháu cứ kể với bác Trần đi, có phải em gái cháu không biết xấu hổ cướp chồng của cháu hay không?” Khuôn mặt bà ta hưng phấn đến đỏ lên, nếu là thật, ôi chao, có thể nói mười mấy năm rồi không xuất hiện tin tức chấn động như vậy. Du Hướng An xém chút nữa không nhịn được mà trợn mắt với bà ta, nghe cái giọng hưng phấn đó đi, cũng không thèm che giấu chút nào, cô chỉ đáp: "Bác Trần nghe những lời không biết xấu hổ này từ cái miệng thối tha của đứa nào đấy, sao cháu lại không biết chuyện bản thân bị cướp chồng nhỉ, bác nghe ai nói, là ai rắp tâm xấu xa ở sau lưng nói những lời khốn nạn này, cháu phải đến tận nơi hỏi kẻ đó xem, thứ mất nhân tính, không sợ báo ứng hay sao!”
Bác Trần bị cô chỉ cây dâu mà mắng cây hòe cũng xấu hổ, bác Trần than một tiếng, nhưng vẫn không chịu thôi, bác ta hạ giọng, giống như là đang nói chuyện lớn gì: “Nói như vậy làm cái gì, cháu không rõ bác Trần là kiểu người nào sao, bác biết cháu từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ cũng đối xử tốt với cháu mà, nếu cháu có ấm ức gì cứ nói với bác, để bác đi mắng bọn họ một trận, cho bọn họ sau này không ngẩng nổi đầu lên mà làm người!”
Da mặt bà ta dày, giả như không nghe ra lời bóng gió của cô, Du Hướng An cười khẩy, nếu đối phương làm bộ nghe không hiểu, vậy cô chỉ có thể ra chiêu tiếp theo: “Bác Trần, cháu nhớ con trai thứ ba của bác đợt trước có trở về thăm người thân đúng không, không phải anh ấy về quê rồi sao? Nhưng cháu có thấy anh ta một lần hay sao ấy.”
Vừa nghe cô nói như vậy, bác ta lập tức đứng ngồi không yên, cười gượng: "Ha ha, cháu đang nói gì vậy? Nó về rồi, về từ lâu rồi, thôi không nói chuyện với cháu nữa, bác phải về nấu cơm đây, lần sau lại nói chuyện phiếm với cháu.” Nói xong liền vội vàng chạy về nhà, cũng không muốn biết tin tức nội bộ gì nữa, chỉ đành ôm một cục tức quay về.
Trong ba đứa con trai, bà ta yêu thương nhất đứa con trai nhỏ này, nhưng làm thế nào cũng không có cách giữ lại đây, chỉ có thể một phen nước mũi một phen nước mắt đưa nó về nông thôn.
Lúc nó vừa về nông thôn, đồ đạc trong nhà gửi hết về quê cho nó giống như nước chảy, vất vả lắm mới được nghỉ về thăm nhà. Vừa về đến nơi, bà ta nhìn thấy con trai hiện giờ đen kịt gầy gò liền đau lòng, chỉ mong con trai có thể ở nhà lâu dài, không bao giờ trở về nông thôn nữa. Nhưng không được, kỳ nghỉ thăm thân có thời hạn nhất định, vượt quá thời gian liền biến thành dòng dân nhập cư trái phép, sẽ bị cưỡng chế quay về nông thôn, có khi còn bị ghi tội trên hồ sơ. Bác gái Trần không dám mạo hiểm như vậy, con bé Tiểu An kia đã nói như vậy rồi, nếu có kẻ nào xích mích với nhà bà ta mà nghe được gì...
Không được, con trai thứ ba của bà ta không thể ở nhà nữa, có tiếc mấy cũng phải đưa nó về quê, bằng không có người nào viết thư tố cáo thì cả nhà cũng bị liên lụy theo.
Bị người ta chỉ trỏ, nhìn mình với ánh mắt đồng tình đương nhiên không phải là chuyện gì đáng để vui vẻ. Mỗi khi như vậy, Du Hướng An lại tự tìm niềm vui trong nỗi buồn mà suy nghĩ về Chu Bác Dương và Đinh Mẫn Tú, chỗ cô còn thế thì bên kia phải gọi là trung tâm của cơn bão, chắc chắn càng đặc sắc hơn, so sánh như vậy khiến tâm trạng của cô cũng khá lên ít nhiều.
Ví dụ như thím Điền, thím không tiện hỏi lại, nhưng cũng đoán được bảy tám phần. Lúc trước nghe nói cô đính hôn với con trai nhà họ Chu, bọn họ còn hâm mộ kia, điều kiện nhà họ Chu tốt thế kia mà, một nhà năm người thì bốn người có công việc, hiện tại lại thành em gái cô gả sang đó, xem ra là bị nẫng tay trên rồi. Việc này chắc ông Du cũng buồn khổ lắm, đang yên đang lành, chồng của con gái thứ năm tự dưng biến thành chồng của đứa thứ sáu, nhưng nhìn tình huống con gái riêng của ông một thời gian không trở về nhà thì chắc cũng không còn là con gái của ông Du nữa rồi.
Mọi người đồng tình với ông Du, nhưng với Triệu Xảo Nương lại khá phức tạp.
Bà chỉ có một con gái đó, chắc chắn phải nghĩ cho con ruột mình rồi, cũng không biết bà dùng thủ đoạn gì nữa. Nghe người khác xỉa xói, Triệu Xảo Nương chỉ mong có thể ở trong xưởng dệt mãi không trở về.
Người duy nhất chạy đến hỏi thẳng trước mặt Du Hướng An chỉ có bác Trần.
Lần trước bà ta muốn moi tin từ chỗ Du Hướng An mà không được, giờ lại quên mất chuyện đó, lại chạy đến trước mặt cô mong biết được tin tức mới nhất.
Không phải bà ta không nhìn thấy sự lãnh đạm của Du Hướng An, nhưng bà ta trực tiếp xem nhẹ nó thôi: “Tiểu An à, bác đã nghe được tin rồi, ôi trời, sao lại có chuyện như vậy, cháu cứ kể với bác Trần đi, có phải em gái cháu không biết xấu hổ cướp chồng của cháu hay không?” Khuôn mặt bà ta hưng phấn đến đỏ lên, nếu là thật, ôi chao, có thể nói mười mấy năm rồi không xuất hiện tin tức chấn động như vậy. Du Hướng An xém chút nữa không nhịn được mà trợn mắt với bà ta, nghe cái giọng hưng phấn đó đi, cũng không thèm che giấu chút nào, cô chỉ đáp: "Bác Trần nghe những lời không biết xấu hổ này từ cái miệng thối tha của đứa nào đấy, sao cháu lại không biết chuyện bản thân bị cướp chồng nhỉ, bác nghe ai nói, là ai rắp tâm xấu xa ở sau lưng nói những lời khốn nạn này, cháu phải đến tận nơi hỏi kẻ đó xem, thứ mất nhân tính, không sợ báo ứng hay sao!”
Bác Trần bị cô chỉ cây dâu mà mắng cây hòe cũng xấu hổ, bác Trần than một tiếng, nhưng vẫn không chịu thôi, bác ta hạ giọng, giống như là đang nói chuyện lớn gì: “Nói như vậy làm cái gì, cháu không rõ bác Trần là kiểu người nào sao, bác biết cháu từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ cũng đối xử tốt với cháu mà, nếu cháu có ấm ức gì cứ nói với bác, để bác đi mắng bọn họ một trận, cho bọn họ sau này không ngẩng nổi đầu lên mà làm người!”
Da mặt bà ta dày, giả như không nghe ra lời bóng gió của cô, Du Hướng An cười khẩy, nếu đối phương làm bộ nghe không hiểu, vậy cô chỉ có thể ra chiêu tiếp theo: “Bác Trần, cháu nhớ con trai thứ ba của bác đợt trước có trở về thăm người thân đúng không, không phải anh ấy về quê rồi sao? Nhưng cháu có thấy anh ta một lần hay sao ấy.”
Vừa nghe cô nói như vậy, bác ta lập tức đứng ngồi không yên, cười gượng: "Ha ha, cháu đang nói gì vậy? Nó về rồi, về từ lâu rồi, thôi không nói chuyện với cháu nữa, bác phải về nấu cơm đây, lần sau lại nói chuyện phiếm với cháu.” Nói xong liền vội vàng chạy về nhà, cũng không muốn biết tin tức nội bộ gì nữa, chỉ đành ôm một cục tức quay về.
Trong ba đứa con trai, bà ta yêu thương nhất đứa con trai nhỏ này, nhưng làm thế nào cũng không có cách giữ lại đây, chỉ có thể một phen nước mũi một phen nước mắt đưa nó về nông thôn.
Lúc nó vừa về nông thôn, đồ đạc trong nhà gửi hết về quê cho nó giống như nước chảy, vất vả lắm mới được nghỉ về thăm nhà. Vừa về đến nơi, bà ta nhìn thấy con trai hiện giờ đen kịt gầy gò liền đau lòng, chỉ mong con trai có thể ở nhà lâu dài, không bao giờ trở về nông thôn nữa. Nhưng không được, kỳ nghỉ thăm thân có thời hạn nhất định, vượt quá thời gian liền biến thành dòng dân nhập cư trái phép, sẽ bị cưỡng chế quay về nông thôn, có khi còn bị ghi tội trên hồ sơ. Bác gái Trần không dám mạo hiểm như vậy, con bé Tiểu An kia đã nói như vậy rồi, nếu có kẻ nào xích mích với nhà bà ta mà nghe được gì...
Không được, con trai thứ ba của bà ta không thể ở nhà nữa, có tiếc mấy cũng phải đưa nó về quê, bằng không có người nào viết thư tố cáo thì cả nhà cũng bị liên lụy theo.
Bị người ta chỉ trỏ, nhìn mình với ánh mắt đồng tình đương nhiên không phải là chuyện gì đáng để vui vẻ. Mỗi khi như vậy, Du Hướng An lại tự tìm niềm vui trong nỗi buồn mà suy nghĩ về Chu Bác Dương và Đinh Mẫn Tú, chỗ cô còn thế thì bên kia phải gọi là trung tâm của cơn bão, chắc chắn càng đặc sắc hơn, so sánh như vậy khiến tâm trạng của cô cũng khá lên ít nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.