Thập Niên 70: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 34: Kẻ Xấu 3
Nhân Sinh Nhược Sơ
28/02/2023
Thím ba Lưu nhếch miệng: “Ba mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn là một đứa trẻ à.”
“Bà Ngô, chỉ với vài câu nhẹ nhàng như vậy mà bà muốn thế cho cái tội lớn như này à, bà cũng tai to mặt lớn quá đấy.”
Bà Ngô nước mắt nước mũi giàn giụa: “Tôi quỳ lạy các người, cậu họ của nó ơi, ông cũng là người nhìn Lão Tam lớn lên mà, ông nỡ lòng nhìn nó chết sao?”
Tất Lão Lưu nhăn nhó mắng: “Tôi bảo nó đi trộm đồ sao? Là nó tự tìm đường chết thì có thể trách ai được.”
“Lão Tam đúng là có lỗi, nhưng nó cũng là đói đến cùng đường rồi… Tôi trả lại, tôi trả lại không được sao? Chỉ cần tôi còn sống thì tôi chắc chắn sẽ giúp nó trả lại cho đại đội.” Bà Ngô khóc lóc hét lên, đảo mắt nhìn qua và ánh mắt dừng lại trên người Cố Minh Đông.
Cố Minh Đông rùng mình, thầm nói không hay rồi.
Ngay sau đó, bà Ngô lao tới và đột nhiên quỳ xuống trước mặt anh: “A Đông, cậu là một đứa trẻ ngoan, thím xin cậu nói giúp một câu cứu lấy Lão Tam, tha thứ cho nó lần này đi. Thím hứa nó từ nay về sau cũng không dám nữa.”
“Thím lạy cậu, Lão Tam thật sự biết sai rồi, từ nay về sau nó sẽ sửa sai, thật sự cũng không dám nữa đâu.”
Vừa nói vừa dập đầu thật mạnh, khiến trán bê bết máu, thê thảm vô cùng.
Trong thôn ai cũng có quan hệ thân thích, lúc đầu cảm thấy Ngô Lão Tam thực sự rất đáng ghét, nhưng bây giờ thấy bà Ngô đáng thương nên ai cũng có chút không đành lòng.
“Dựa vào cái gì chứ, sao anh ta không suy nghĩ lại khi vu oan cho anh tôi?” Em hai Cố tức giận mắng.
Nếu hôm đó kế hoạch của Ngô Lão Tam thành công, hoặc lương thực được giấu trong nhà họ bị phát hiện thì người bị áp lên sân lúc này chính là anh em họ rồi, khi đó thì có ai sẽ nói giúp cho họ?
Cố Minh Đông nhướng mày, đưa tay đỡ bà cụ lên: “Thím, thím đừng như vậy.”
Bà Ngô vẫn chưa muốn dậy, nhưng phát hiện Cố Minh Đông rất khỏe, thế mà đã nhấc nửa người bà ta lên.
“Chuyện này thím cầu xin tôi cũng vô ích. Thứ Ngô Lão Tam lấy trộm chính là lương thực của đại đội, mọi chuyện của đại đội cũng theo sự quyết định của Đại đội trưởng, lời nói của một xã viên như tôi thì không có cân lượng gì cả.”
“Hay là thím cầu xin Đại đội trưởng đi?”
“Đại đội trưởng, chú nhìn này…”
Cố Minh Đông nhấc chân lên và đá quả bóng thẳng tới chỗ Tất Lão Lưu.
Tất Lão Lưu chính là sợ người khác nói ông ta thiên vị vì mối quan hệ họ hàng nên lập tức quát: “Chị dâu, Ngô Lão Tam đang tổn hại đến lợi ích của quốc gia, chuyện này không phải ai cầu xin tha thứ là có thể bỏ qua được, nếu hôm nay không mít tinh cáo buộc nó thật tốt thì nó sẽ phải bị xử bắn khi cấp trên điều tra.”
“Bà muốn đại đội chúng ta tự mít tinh cáo buộc rồi diễu hành, hay là muốn báo cáo lên để cấp trên đến xử bắn?”
Hai chữ xử bắn khiến bà Ngô sợ run rẩy, không dám khóc lóc cầu xin tha thứ nữa.
Tất Lão Lưu không quan tâm đến bà ta nữa, đứng trên bục cao và hắng giọng hét lớn: “Kẻ xấu thì phải chấp nhận cuộc mít tinh cáo buộc của giai cấp vô sản, bất kỳ ai cầu xin tha thứ cũng vô ích. Tôi tuyên bố cuộc mít tinh cáo buộc bắt đầu ngay bây giờ!”
Sân phơi thóc một lần nữa trở nên ồn ào, lần này càng có nhiều cục đất ném lên bục hơn, thậm chí còn có cả đá.
Cố Minh Đông đến từ mạt thế, anh đã thấy qua vô số cảnh máu me, nhưng giờ đây anh cũng không khỏi nhíu mày. Anh kéo lấy người em trai đang nhặt đá ném lên: “Đi thôi.”
Em hai Cố đang hào hứng, hất tay ra và nói: “Anh về trước đi, em phải dạy dỗ anh ta thật tốt mới được, ai bảo anh ta vu oan nhà chúng ta.”
Cố Minh Đông nhướng mày, thờ ơ nói: “Thật sự không về sao? Vậy anh sẽ không giúp giữ phần cơm của em.”
Dứt lời, anh xuyên qua đám đông đi ra ngoài.
Ngay khi nghe vậy, em hai Cố nhìn Ngô Lão Tam đầy thê thảm trên bục, bà Ngô khóc lóc nỉ non dưới bục, cậu đột nhiên cũng cảm thấy rất nhàm chán.
“Anh cả, đợi em với.” Quả nhiên thấy người ta xui xẻo vẫn không quan trọng bằng việc ăn cơm.
“Bà Ngô, chỉ với vài câu nhẹ nhàng như vậy mà bà muốn thế cho cái tội lớn như này à, bà cũng tai to mặt lớn quá đấy.”
Bà Ngô nước mắt nước mũi giàn giụa: “Tôi quỳ lạy các người, cậu họ của nó ơi, ông cũng là người nhìn Lão Tam lớn lên mà, ông nỡ lòng nhìn nó chết sao?”
Tất Lão Lưu nhăn nhó mắng: “Tôi bảo nó đi trộm đồ sao? Là nó tự tìm đường chết thì có thể trách ai được.”
“Lão Tam đúng là có lỗi, nhưng nó cũng là đói đến cùng đường rồi… Tôi trả lại, tôi trả lại không được sao? Chỉ cần tôi còn sống thì tôi chắc chắn sẽ giúp nó trả lại cho đại đội.” Bà Ngô khóc lóc hét lên, đảo mắt nhìn qua và ánh mắt dừng lại trên người Cố Minh Đông.
Cố Minh Đông rùng mình, thầm nói không hay rồi.
Ngay sau đó, bà Ngô lao tới và đột nhiên quỳ xuống trước mặt anh: “A Đông, cậu là một đứa trẻ ngoan, thím xin cậu nói giúp một câu cứu lấy Lão Tam, tha thứ cho nó lần này đi. Thím hứa nó từ nay về sau cũng không dám nữa.”
“Thím lạy cậu, Lão Tam thật sự biết sai rồi, từ nay về sau nó sẽ sửa sai, thật sự cũng không dám nữa đâu.”
Vừa nói vừa dập đầu thật mạnh, khiến trán bê bết máu, thê thảm vô cùng.
Trong thôn ai cũng có quan hệ thân thích, lúc đầu cảm thấy Ngô Lão Tam thực sự rất đáng ghét, nhưng bây giờ thấy bà Ngô đáng thương nên ai cũng có chút không đành lòng.
“Dựa vào cái gì chứ, sao anh ta không suy nghĩ lại khi vu oan cho anh tôi?” Em hai Cố tức giận mắng.
Nếu hôm đó kế hoạch của Ngô Lão Tam thành công, hoặc lương thực được giấu trong nhà họ bị phát hiện thì người bị áp lên sân lúc này chính là anh em họ rồi, khi đó thì có ai sẽ nói giúp cho họ?
Cố Minh Đông nhướng mày, đưa tay đỡ bà cụ lên: “Thím, thím đừng như vậy.”
Bà Ngô vẫn chưa muốn dậy, nhưng phát hiện Cố Minh Đông rất khỏe, thế mà đã nhấc nửa người bà ta lên.
“Chuyện này thím cầu xin tôi cũng vô ích. Thứ Ngô Lão Tam lấy trộm chính là lương thực của đại đội, mọi chuyện của đại đội cũng theo sự quyết định của Đại đội trưởng, lời nói của một xã viên như tôi thì không có cân lượng gì cả.”
“Hay là thím cầu xin Đại đội trưởng đi?”
“Đại đội trưởng, chú nhìn này…”
Cố Minh Đông nhấc chân lên và đá quả bóng thẳng tới chỗ Tất Lão Lưu.
Tất Lão Lưu chính là sợ người khác nói ông ta thiên vị vì mối quan hệ họ hàng nên lập tức quát: “Chị dâu, Ngô Lão Tam đang tổn hại đến lợi ích của quốc gia, chuyện này không phải ai cầu xin tha thứ là có thể bỏ qua được, nếu hôm nay không mít tinh cáo buộc nó thật tốt thì nó sẽ phải bị xử bắn khi cấp trên điều tra.”
“Bà muốn đại đội chúng ta tự mít tinh cáo buộc rồi diễu hành, hay là muốn báo cáo lên để cấp trên đến xử bắn?”
Hai chữ xử bắn khiến bà Ngô sợ run rẩy, không dám khóc lóc cầu xin tha thứ nữa.
Tất Lão Lưu không quan tâm đến bà ta nữa, đứng trên bục cao và hắng giọng hét lớn: “Kẻ xấu thì phải chấp nhận cuộc mít tinh cáo buộc của giai cấp vô sản, bất kỳ ai cầu xin tha thứ cũng vô ích. Tôi tuyên bố cuộc mít tinh cáo buộc bắt đầu ngay bây giờ!”
Sân phơi thóc một lần nữa trở nên ồn ào, lần này càng có nhiều cục đất ném lên bục hơn, thậm chí còn có cả đá.
Cố Minh Đông đến từ mạt thế, anh đã thấy qua vô số cảnh máu me, nhưng giờ đây anh cũng không khỏi nhíu mày. Anh kéo lấy người em trai đang nhặt đá ném lên: “Đi thôi.”
Em hai Cố đang hào hứng, hất tay ra và nói: “Anh về trước đi, em phải dạy dỗ anh ta thật tốt mới được, ai bảo anh ta vu oan nhà chúng ta.”
Cố Minh Đông nhướng mày, thờ ơ nói: “Thật sự không về sao? Vậy anh sẽ không giúp giữ phần cơm của em.”
Dứt lời, anh xuyên qua đám đông đi ra ngoài.
Ngay khi nghe vậy, em hai Cố nhìn Ngô Lão Tam đầy thê thảm trên bục, bà Ngô khóc lóc nỉ non dưới bục, cậu đột nhiên cũng cảm thấy rất nhàm chán.
“Anh cả, đợi em với.” Quả nhiên thấy người ta xui xẻo vẫn không quan trọng bằng việc ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.