Thập Niên 70: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu

Chương 35: Nói Xỏ Nói Xiên 1

Nhân Sinh Nhược Sơ

28/02/2023

“Anh cả, chờ em với.” Em hai Cố nhanh chân đuổi theo.

Tuy Cố Minh Đông không dừng lại nhưng anh cũng giảm tốc độ: “Không ở lại hóng chuyện nữa à?”

Ban nãy Cố Minh Nam dùng sức rất lớn, giống như chỉ hận không thể xông lên đánh người vậy, thật không ngờ mới đây mà cậu đã đuổi kịp anh rồi, Cố Minh Đông lại đánh giá con lừa bướng bỉnh này cao hơn một ít.

Tuy là tính tình hơi bốc đồng nông nổi nhưng ít ra còn chịu nghe lọt lời nói của anh.

Em hai Cố cười hì hì nói: “Nhìn người ta bị xui xẻo đâu có quan trọng bằng việc bản thân được ăn cơm đâu ạ.”

Hơn nữa bây giờ nhà của bọn họ có gạo đấy, cho dù chỉ dùng để nấu cháo chung với khoai lang thì vẫn ngon cực, nhớ đến mùi hương thơm thơm ngọt ngọt kia, em hai Cố không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.

“Mau nào, mau nào, về nhà ăn cơm thôi.” Hiện giờ đến phiên cậu hối thúc Cố Minh Đông.

Hai anh em người trước kẻ sau, nào biết vừa mới đi ra ngoài vài bước đã đụng phải một người.

Bước chân của Cố Minh Đông khựng lại, em hai Cố vừa thấy người tới là ai thì cũng đổi sắc mặt, sau đó hơi xấu hổ chào hỏi: “Cháu chào thím ba ạ.”

Mặt mũi của thím ba Cố trước giờ vẫn luôn nhăn nhó như trái khổ qua, cho nên giữa mày đã hằn một vết hình chữ xuyên (川), lúc nhìn người khác, đôi mắt xếch vô thức nhướng cao, tạo cảm giác hơi hà khắc.

“Ồ, về nhà ăn cơm đấy à? Cũng đúng, phải về sớm để tranh thủ ăn gạo nhỉ, không thôi để lâu hỏng mất thì tiếc lắm. Dù sao đó cũng là số gạo mà chú và thím ba của các cậu chắt chiu dành dụm được mà. Vốn nhà tôi cũng muốn chia phần cho cháu trai đấy, giờ thì biến thành lương thực của nhà các cậu hết rồi.”

Dù đã biết trước là thím ba Cố sẽ khó chịu trong lòng nhưng sắc mặt của em hai Cố vẫn tối sầm lại, cậu rầu rĩ nói: “Thím ba à, nhà bọn cháu sẽ tìm cách trả lại mà.”

Thím ba Cố cười khẩy nói: “Trả? Lấy gì mà trả, bao năm qua nhà của mấy cậu có trả lại được thứ gì chưa?”

Nói xong bà ta lại nhìn về phía Cố Minh Đông: “A Đông à, không phải thím ba tiếc mấy thứ này, nhưng cháu cũng không còn nhỏ nữa, đã là cha của hai đứa trẻ rồi thì đâu thể cứ há mồm chờ chú ba tiếp tế như vậy mãi được, đã thay cháu nuôi em trai em gái rồi chẳng lẽ còn phải thay cháu nuôi cả con trai à.”



“Cháu cũng nên hiểu chuyện chút đi, thấy hai người anh họ của cháu làm việc quần quật suốt ngày đêm không, kết quả chắt chiu được chút gạo lại phải đưa hết cho cháu, con cái của chúng nó chẳng ăn được tí gì. Chú ba của cháu là người có tình có nghĩa không nỡ ra tay thì để thím ba đây dạy cháu cách làm người.”

Thím ba Cố càng nói càng hùng hổ, cứ nhớ đến hành động Cố Kiến Quốc làm tối hôm qua là bà ta chỉ hận không thể tới tận cửa đòi lại lương thực, mấy đứa nhỏ nhà mình ăn không đủ no mà ông ấy lại còn nhớ nhung quan tâm con cháu nhà người khác.

Con trai của Cố Minh Đông vẫn còn nhỏ, vậy mấy đứa cháu trai cháu gái nhà bọn họ đã lớn hết rồi hay sao?

Dựa vào đâu mà chỉ cho bọn họ ăn!

“Cho dù là anh em ruột thịt thì cũng không có cái chuyện nuôi con giúp đâu nhé, huống hồ chi chúng ta chỉ là họ hàng, cậu nói xem có đúng không?”

“Chỉ cần là đàn ông trai tráng có một ít lòng tự trọng sẽ chẳng bao giờ làm ra chuyện há miệng chờ sung như thế này...”

Em hai Cố tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng: “Thím ba, thím nói hơi quá rồi đấy, nhà chúng cháu có nhờ anh họ nuôi bọn nhỏ giúp hồi nào đâu? Còn nữa, lần này là do chú ba tự quyết định tặng chứ nhà chúng cháu không hề mở miệng xin nhé.”

Cuộc sống mấy năm nay của gia đình Lão Cố khá khó khăn, cho nên Cố Kiến Quốc cũng thường xuyên tiếp tế cho mấy đứa cháu trai cháu gái đã không còn cha mẹ như bọn họ, nhưng dù là thế thì nhà bọn họ vẫn xuống ruộng làm việc như mọi người, làm gì có chuyện duỗi tay xin cơm cơ chứ.

Từ sau khi anh cả của bọn họ lớn lên và cưới chị dâu cả, việc nuôi sống người nhà đã không còn là vấn đề nữa, chỉ là do năm trước mất mùa, chị dâu cả vất vả lâu ngày đổ bệnh cho nên sinh hoạt của cả gia đình mới dần trở nên khó khăn hơn.

Nói chính xác ra thì từ sau khi Cố Minh Đông mười lăm tuổi, Cố Kiến Quốc đã rất ít tiếp tế cho bọn họ.

Thím ba Cố vừa nghe vậy, khuôn mặt nhăn nhó như trái khổ qua lại càng thêm cau có: “A Nam, cậu nói thế là ý bảo nhà chúng tôi tự làm tự chịu à?”

Em hai Cố giận đến mức khó thở, đang muốn cãi tiếp thì lại bị Cố Minh Đông cản lại, anh nhìn thím ba Cố và nói: “Thím ba, chúng cháu luôn khắc ghi ơn nghĩa của chú ba với nhà mình.”

“Như vậy đi, thím về nhà tính toán lại xem mấy năm nay chúng cháu đã ăn xài của nhà thím bao nhiêu, chờ cháu có năng lực rồi nhất định sẽ trả lại gấp bội cho chú thím.”

Sắc mặt của anh khi nói chuyện rất bình tĩnh, lời nói hùng hồn có khí phách, như thể chuyện trả lại lương thực đối với anh chỉ là chuyện cỏn con dễ như trở bàn tay vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook