Thập Niên 70: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 36: Nói Xỏ Nói Xiên 2
Nhân Sinh Nhược Sơ
28/02/2023
Trong lòng của thím ba Cố đương nhiên không tin nhà của bọn họ có thể trả được, nhưng khi nhìn sắc mặt của cháu trai lớn, trong lúc nhất thời bà ta lại quên cả nói xỏ nói xiên.
Cố Minh Đông đẩy em trai mình một cái: “Đi thôi.”
Chờ hai anh em đi xa, thím ba Cố mới lấy lại tinh thần, bà ta “xì” một tiếng: “Tôi tin các người mới là lạ.”
Trên đường về nhà, em hai Cố vẫn luôn gục đầu xuống, hiển nhiên là còn tức giận vì lời nói của thím ba Cố.
Cố Minh Đông liếc cậu một cái, hỏi: “Có gì đáng giận đâu?”
Em hai Cố đá văng một cục đá: “Anh cả, thím ba nói anh như vậy mà anh không thấy tức giận hả?”
Người bà ta nói là Cố Minh Đông trước kia chứ có phải mình của hiện tại đâu mà phải so đo.
Cố Minh Đông nhướng mày, thản nhiên nói: “Anh hỏi em nè, có phải chú ba thường xuyên tiếp tế cho chúng ta không?”
“Đúng...” Em hai Cố nghĩ nghĩ, sau đó nói thầm: “Nhưng cũng không đến mức là thường xuyên.”
Cố Minh Đông lại hỏi: “Thế em có ăn phần lương thực đó không?”
“Có, có ăn.”
Cố Minh Đông vỗ vào ót cậu một cái: “Đó, ăn cũng đã ăn rồi, bị người ta nói lại mấy câu thì có gì đâu mà giận với chả hờn.”
Đúng là thím ba Cố nói chuyện rất khó nghe, nhưng bà ta chỉ ỷ vào thân phận người lớn đâm thọc vài câu thôi, vừa không ép bọn họ phải trả lương thực về, vừa không cản ngay cửa nhà mà mắng bọn họ.
Đương nhiên việc này nhất định là do Cố Kiến Quốc đã dặn dò bà ta từ trước, nhưng ít nhất thím ba Cố cũng không cố ý làm lớn chuyện này.
Cố Minh Đông đến từ mạt thế, anh biết rất rõ đồ ăn quý giá cỡ nào, đặc biệt là trong những lúc nạn đói hoành hành thế này, chỉ cần nghĩ đến cảnh mang lương thực mà nhà mình cực khổ tích cóp cho người khác thôi là anh đã cảm thấy khó thở rồi, cho nên anh cũng không trách thím ba Cố.
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, Cố Minh Đông biết mối quan hệ giữa nhà mình và mấy người anh họ khá lạnh nhạt, nhưng ngẫm lại của nợ như gia đình Lão Cố, chuyện này thật đúng là không thể trách được người khác.
Em hai Cố vẫn xụ mặt nhủ thầm: “Chú ba đúng là người tốt, nhưng thím ba thì lại là kẻ lòng dạ hẹp hòi.”
“Anh thấy em mới người lòng dạ hẹp hòi đó.” Cố Minh Đông lại giơ tay vỗ cái bộp lên đầu cậu: “Đi thôi, không phải em nói ai mà không hăng hái ăn cơm thì đúng là kẻ có vấn đề về đầu óc sao.”
Em hai Cố - người có đầu óc không bị chập cheng - lập tức bước nhanh hơn, vừa về đến nhà, thứ đập vào mắt cậu đầu tiên lại là gương mặt u oán của em ba nhà mình.
Em hai Cố hết cả hồn: “Ối giời ôi em ba, tự dưng em nhìn anh với ánh mắt đó làm gì?”
Em ba Cố buồn bã nói: “Ai bảo mọi người rủ nhau đi hóng chuyện, để một mình em đi lấy đồ làm chi.”
Em hai Cố cười hì hì, vội nói: “Thật ra cũng chẳng có gì hay ho đâu, Ngô Lão Tam đang bị cáo buộc trong cuộc mít tinh thì mẹ của anh ta chạy tới quỳ xuống rồi khóc lóc năn nỉ ỉ ôi các kiểu. Anh ta bị ném đá đến vỡ đầu luôn, mặt mày máu me be bét trông thảm lắm.”
“Anh hai, anh nói thế rồi sao em nuốt trôi cơm đây.” Em ba Cố nghe kể xong thì cảm thấy buồn nôn cực kỳ, thế là tức giận trừng mắt nhìn cậu.
Em hai Cố cười hì hì ngồi xuống, xì xụp húp hơn phân nửa chén cháo khoai lang, trong miệng còn nói: “Ai bảo em nói muốn xem, anh kể cho em thì em lại không vui, đàn bà con gái khó chiều ghê.”
“Khó chiều? Có giỏi thì cả đời này anh đừng có cưới vợ.” Em ba Cố không chịu thua mà bắt đầu cãi lại.
Em hai Cố chẳng buồn ngẩng đầu nói: “Không cưới vợ thì không cưới vợ, anh tự làm tự ăn là tốt nhất, cưới vợ xong còn phải chia cho cô ấy một phần, lỗ lắm.”
Lối suy nghĩ hết sức “trai thẳng” này của cậu khiến Cố Minh Đông cũng phải cạn lời.
Em ba Cố trêu chọc: “Vậy anh nhớ kỹ lời mình từng nói đó nha, tốt nhất là làm kẻ độc thân cả đời luôn đi.”
Em hai Cố cứng đầu cứng cổ cãi lại: “Độc thân thì độc thân, dù sao anh cũng thích, còn đỡ hơn em mới tí tuổi đã mong ngóng gả chồng.”
“Anh!” Miệng lưỡi của em ba Cố rất sắc bén, chỉ tiếc lần nào cãi nhau cũng bị anh hai nhà mình chọc giận sôi máu.
Hai người cãi nhau là chuyện như cơm bữa, bởi vậy những người khác trên bàn đều chỉ lo mà ăn, ngay cả hai cậu nhóc sinh đôi cũng cúi đầu ăn lia lịa, hoàn toàn không thèm để ý tới bọn họ.
Em tư Cố vừa ăn vừa canh chừng hai cậu nhóc sinh đôi, khóe miệng cô bé treo lên nụ cười nhàn nhạt, hiển nhiên là rất vừa lòng với những ngày tháng có thể được ăn cháo khoai lang như thế này.
Cố Minh Đông là người đầu tiên ăn xong, sau mấy ngày liền không phải ăn cháo khoai lang thì cũng là cháo rau dại, anh cảm thấy miệng mình đã nhạt đến mức sắp mất vị giác luôn rồi, cho nên chỉ húp hai ba ngụm là hết sạch chén cháo.
Cố Minh Đông đẩy em trai mình một cái: “Đi thôi.”
Chờ hai anh em đi xa, thím ba Cố mới lấy lại tinh thần, bà ta “xì” một tiếng: “Tôi tin các người mới là lạ.”
Trên đường về nhà, em hai Cố vẫn luôn gục đầu xuống, hiển nhiên là còn tức giận vì lời nói của thím ba Cố.
Cố Minh Đông liếc cậu một cái, hỏi: “Có gì đáng giận đâu?”
Em hai Cố đá văng một cục đá: “Anh cả, thím ba nói anh như vậy mà anh không thấy tức giận hả?”
Người bà ta nói là Cố Minh Đông trước kia chứ có phải mình của hiện tại đâu mà phải so đo.
Cố Minh Đông nhướng mày, thản nhiên nói: “Anh hỏi em nè, có phải chú ba thường xuyên tiếp tế cho chúng ta không?”
“Đúng...” Em hai Cố nghĩ nghĩ, sau đó nói thầm: “Nhưng cũng không đến mức là thường xuyên.”
Cố Minh Đông lại hỏi: “Thế em có ăn phần lương thực đó không?”
“Có, có ăn.”
Cố Minh Đông vỗ vào ót cậu một cái: “Đó, ăn cũng đã ăn rồi, bị người ta nói lại mấy câu thì có gì đâu mà giận với chả hờn.”
Đúng là thím ba Cố nói chuyện rất khó nghe, nhưng bà ta chỉ ỷ vào thân phận người lớn đâm thọc vài câu thôi, vừa không ép bọn họ phải trả lương thực về, vừa không cản ngay cửa nhà mà mắng bọn họ.
Đương nhiên việc này nhất định là do Cố Kiến Quốc đã dặn dò bà ta từ trước, nhưng ít nhất thím ba Cố cũng không cố ý làm lớn chuyện này.
Cố Minh Đông đến từ mạt thế, anh biết rất rõ đồ ăn quý giá cỡ nào, đặc biệt là trong những lúc nạn đói hoành hành thế này, chỉ cần nghĩ đến cảnh mang lương thực mà nhà mình cực khổ tích cóp cho người khác thôi là anh đã cảm thấy khó thở rồi, cho nên anh cũng không trách thím ba Cố.
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, Cố Minh Đông biết mối quan hệ giữa nhà mình và mấy người anh họ khá lạnh nhạt, nhưng ngẫm lại của nợ như gia đình Lão Cố, chuyện này thật đúng là không thể trách được người khác.
Em hai Cố vẫn xụ mặt nhủ thầm: “Chú ba đúng là người tốt, nhưng thím ba thì lại là kẻ lòng dạ hẹp hòi.”
“Anh thấy em mới người lòng dạ hẹp hòi đó.” Cố Minh Đông lại giơ tay vỗ cái bộp lên đầu cậu: “Đi thôi, không phải em nói ai mà không hăng hái ăn cơm thì đúng là kẻ có vấn đề về đầu óc sao.”
Em hai Cố - người có đầu óc không bị chập cheng - lập tức bước nhanh hơn, vừa về đến nhà, thứ đập vào mắt cậu đầu tiên lại là gương mặt u oán của em ba nhà mình.
Em hai Cố hết cả hồn: “Ối giời ôi em ba, tự dưng em nhìn anh với ánh mắt đó làm gì?”
Em ba Cố buồn bã nói: “Ai bảo mọi người rủ nhau đi hóng chuyện, để một mình em đi lấy đồ làm chi.”
Em hai Cố cười hì hì, vội nói: “Thật ra cũng chẳng có gì hay ho đâu, Ngô Lão Tam đang bị cáo buộc trong cuộc mít tinh thì mẹ của anh ta chạy tới quỳ xuống rồi khóc lóc năn nỉ ỉ ôi các kiểu. Anh ta bị ném đá đến vỡ đầu luôn, mặt mày máu me be bét trông thảm lắm.”
“Anh hai, anh nói thế rồi sao em nuốt trôi cơm đây.” Em ba Cố nghe kể xong thì cảm thấy buồn nôn cực kỳ, thế là tức giận trừng mắt nhìn cậu.
Em hai Cố cười hì hì ngồi xuống, xì xụp húp hơn phân nửa chén cháo khoai lang, trong miệng còn nói: “Ai bảo em nói muốn xem, anh kể cho em thì em lại không vui, đàn bà con gái khó chiều ghê.”
“Khó chiều? Có giỏi thì cả đời này anh đừng có cưới vợ.” Em ba Cố không chịu thua mà bắt đầu cãi lại.
Em hai Cố chẳng buồn ngẩng đầu nói: “Không cưới vợ thì không cưới vợ, anh tự làm tự ăn là tốt nhất, cưới vợ xong còn phải chia cho cô ấy một phần, lỗ lắm.”
Lối suy nghĩ hết sức “trai thẳng” này của cậu khiến Cố Minh Đông cũng phải cạn lời.
Em ba Cố trêu chọc: “Vậy anh nhớ kỹ lời mình từng nói đó nha, tốt nhất là làm kẻ độc thân cả đời luôn đi.”
Em hai Cố cứng đầu cứng cổ cãi lại: “Độc thân thì độc thân, dù sao anh cũng thích, còn đỡ hơn em mới tí tuổi đã mong ngóng gả chồng.”
“Anh!” Miệng lưỡi của em ba Cố rất sắc bén, chỉ tiếc lần nào cãi nhau cũng bị anh hai nhà mình chọc giận sôi máu.
Hai người cãi nhau là chuyện như cơm bữa, bởi vậy những người khác trên bàn đều chỉ lo mà ăn, ngay cả hai cậu nhóc sinh đôi cũng cúi đầu ăn lia lịa, hoàn toàn không thèm để ý tới bọn họ.
Em tư Cố vừa ăn vừa canh chừng hai cậu nhóc sinh đôi, khóe miệng cô bé treo lên nụ cười nhàn nhạt, hiển nhiên là rất vừa lòng với những ngày tháng có thể được ăn cháo khoai lang như thế này.
Cố Minh Đông là người đầu tiên ăn xong, sau mấy ngày liền không phải ăn cháo khoai lang thì cũng là cháo rau dại, anh cảm thấy miệng mình đã nhạt đến mức sắp mất vị giác luôn rồi, cho nên chỉ húp hai ba ngụm là hết sạch chén cháo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.