[Thập Niên 70] Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 25: Chững Chạc Đàng Hoàng, Nói Hươu Nói Vượn (3)
Ngũ Diệp Đàm
28/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong khi mọi người đang suy nghĩ, họ thấy Liêu Thịnh lại hỏi Trình Ninh: "Trình Ninh, em có mang chăn và ga trải giường không?"
Nói xong, anh ấy liếc nhìn hành lý của Trình Ninh.
Trình Ninh gật đầu rồi lại lắc đầu: "Có ga trải giường, chăn phải đợi nhà em gửi tới, có một cái chăn, chắc là đủ dùng ạ.”
Liêu Thịnh nhíu mày.
Anh ấy mở miệng muốn nói: "Vậy cầm của anh đi, anh đưa em dùng trước", nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt hung dữ của Hàn Đông Nguyên nhìn mình chằm chằm, không hiểu sao lời ra khỏi miệng lại trở thành: "Vậy anh lấy của Đông Nguyên tới cho em dùng trước, dù sao tuyết rơi thế này mai cậy ấy cũng chưa về được. Mai anh tìm người trong làng mua cho em cái mới... Thời tiết này, biết bao giờ đồ gửi mới đến nơi.”
Trong hoàn cảnh bình thường, tất nhiên những người trong thôn không thể có chăn mới.
Nhưng vừa hay cuối tháng này bí thư đại đội Chu Phác Hòe tổ chức đám cưới cho con gái, nhất định ông ấy đã chuẩn bị chăn đệm làm đồ cưới.
Tới lúc đó, anh ấy mang radio mới của Đông Nguyên tới đổi với nhà họ Chu, chắc chắn họ sẽ vui đến mức cười không khép nổi miệng.
Dù sao chăn đệm đổi cũng có thể mua được khi công xã mở bán, nhưng radio không phải muốn mua là mua được, không chỉ quý mà còn có thể đổi được phiếu.
... Còn chuyện Đông Nguyên quay lại nổi cáu với anh ấy, chuyện này, anh có thể nhìn em gái mình chết lạnh không?
Mọi người:! ! !
Lấy của Hàn Đông nguyên.
Dỗ dành người trong lòng như thế?
Lấy chăn đệm của anh em mình, để dỗ người trong lòng?
Sau đó, họ nghe thấy Trình Ninh cười tủm tỉm đáp: "Được, vậy thì mang cả chăn của anh ấy đến đi, chăn của em khá mỏng, nếu có thể đổi chăn với người trong làng thì ngày mai em sẽ đổi nhiều hơn.”
Mọi người: ? ? ?
Sắc mặt của Mã Đình Đình càng tái đi.
Vốn dĩ khi nghe Liêu Thịnh hỏi Trình Ninh có mang đủ chăn hay không, trái tim cô ấy xoay vòng tròn, nhưng khi nghe anh ấy nói đưa đồ của Hàn Đông Nguyên cho Trình Ninh, sự ngạc nhiên trong lòng đột nhiên chuyển sang một suy đoán khác.
Liêu Thịnh cảm thấy đầu mình như nổ tung.
Thật ra lời vừa nói ra anh ấy đã hối hận.
Anh ấy không ngờ Trình Ninh sẽ đồng ý, đã vậy còn đòi một cái chăn!
Lấy mạng của anh ấy đi!
Trình Ninh hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của những người khác.
Nếu là kiếp trước, Trình Ninh đương nhiên sẽ không nhận.
Nhưng làm ma suốt mấy chục năm, giữa mùa đông lạnh giá, không phải chỉ mượn chăn thôi sao, có gì mà không được?
Liêu Thịnh lắp bắp: "Hay là, lấy của anh đi. Để anh... đưa cho em.”
"Không cần, lấy của anh Đông Nguyên là được.”
Cô không gọi là "anh ba" nữa, cô cũng biết Hàn Đông Nguyên không thích cô, cô nhớ rất lâu trước đây, anh rất ghét cô gọi anh là "anh ba", thậm chí đã từng nói: “Ai là anh ba của mày, cút sang chỗ khác.”
Đúng là đâm lao thì phải theo lao.
Trong khi mọi người đang suy nghĩ, họ thấy Liêu Thịnh lại hỏi Trình Ninh: "Trình Ninh, em có mang chăn và ga trải giường không?"
Nói xong, anh ấy liếc nhìn hành lý của Trình Ninh.
Trình Ninh gật đầu rồi lại lắc đầu: "Có ga trải giường, chăn phải đợi nhà em gửi tới, có một cái chăn, chắc là đủ dùng ạ.”
Liêu Thịnh nhíu mày.
Anh ấy mở miệng muốn nói: "Vậy cầm của anh đi, anh đưa em dùng trước", nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt hung dữ của Hàn Đông Nguyên nhìn mình chằm chằm, không hiểu sao lời ra khỏi miệng lại trở thành: "Vậy anh lấy của Đông Nguyên tới cho em dùng trước, dù sao tuyết rơi thế này mai cậy ấy cũng chưa về được. Mai anh tìm người trong làng mua cho em cái mới... Thời tiết này, biết bao giờ đồ gửi mới đến nơi.”
Trong hoàn cảnh bình thường, tất nhiên những người trong thôn không thể có chăn mới.
Nhưng vừa hay cuối tháng này bí thư đại đội Chu Phác Hòe tổ chức đám cưới cho con gái, nhất định ông ấy đã chuẩn bị chăn đệm làm đồ cưới.
Tới lúc đó, anh ấy mang radio mới của Đông Nguyên tới đổi với nhà họ Chu, chắc chắn họ sẽ vui đến mức cười không khép nổi miệng.
Dù sao chăn đệm đổi cũng có thể mua được khi công xã mở bán, nhưng radio không phải muốn mua là mua được, không chỉ quý mà còn có thể đổi được phiếu.
... Còn chuyện Đông Nguyên quay lại nổi cáu với anh ấy, chuyện này, anh có thể nhìn em gái mình chết lạnh không?
Mọi người:! ! !
Lấy của Hàn Đông nguyên.
Dỗ dành người trong lòng như thế?
Lấy chăn đệm của anh em mình, để dỗ người trong lòng?
Sau đó, họ nghe thấy Trình Ninh cười tủm tỉm đáp: "Được, vậy thì mang cả chăn của anh ấy đến đi, chăn của em khá mỏng, nếu có thể đổi chăn với người trong làng thì ngày mai em sẽ đổi nhiều hơn.”
Mọi người: ? ? ?
Sắc mặt của Mã Đình Đình càng tái đi.
Vốn dĩ khi nghe Liêu Thịnh hỏi Trình Ninh có mang đủ chăn hay không, trái tim cô ấy xoay vòng tròn, nhưng khi nghe anh ấy nói đưa đồ của Hàn Đông Nguyên cho Trình Ninh, sự ngạc nhiên trong lòng đột nhiên chuyển sang một suy đoán khác.
Liêu Thịnh cảm thấy đầu mình như nổ tung.
Thật ra lời vừa nói ra anh ấy đã hối hận.
Anh ấy không ngờ Trình Ninh sẽ đồng ý, đã vậy còn đòi một cái chăn!
Lấy mạng của anh ấy đi!
Trình Ninh hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của những người khác.
Nếu là kiếp trước, Trình Ninh đương nhiên sẽ không nhận.
Nhưng làm ma suốt mấy chục năm, giữa mùa đông lạnh giá, không phải chỉ mượn chăn thôi sao, có gì mà không được?
Liêu Thịnh lắp bắp: "Hay là, lấy của anh đi. Để anh... đưa cho em.”
"Không cần, lấy của anh Đông Nguyên là được.”
Cô không gọi là "anh ba" nữa, cô cũng biết Hàn Đông Nguyên không thích cô, cô nhớ rất lâu trước đây, anh rất ghét cô gọi anh là "anh ba", thậm chí đã từng nói: “Ai là anh ba của mày, cút sang chỗ khác.”
Đúng là đâm lao thì phải theo lao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.