[Thập Niên 70] Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 26: Chững Chạc Đàng Hoàng, Nói Hươu Nói Vượn (4)
Ngũ Diệp Đàm
28/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng cuối cùng Liêu Thịnh vẫn quyết định nhận lấy cái chết, cầm thì cầm, chỉ cần tranh thủ mai đổi cho người trong làng trước khi Đông Nguyên về là được.
Cuộc đối thoại và biểu cảm của hai người khá kì lạ.
Nếu như nói Liêu Thịnh giống một tên ngốc, thì Hàn Đông Nguyên... Dáng vẻ Hàn Đông Nguyên chính là ma quỷ chớ tới gần.
Mặc dù anh có vẻ có mối quan hệ khá tốt với những người trong đại đội.
Hãy tưởng tượng đến cảnh một cô gái lấy chăn mà không có sự đồng ý của anh...
Đó là hình ảnh không dám nghĩ đến.
Nhưng bây giờ đã xảy ra thật.
Ánh mắt mọi người đảo quanh Liêu Thịnh và Trình Ninh, Vương Hiểu Quyên là người thẳng tính, không nhịn được tò mò hỏi: “Thanh niên trí thức Liêu, em Trình là người anh thích à?”
"Không không,"
Liêu Thịnh giật mình.
Anh ấy không dám.
Không ai trong số anh em của anh ấy dám.
Ai dám có ý với cô?
Mà không bị thằng nhóc Hàn Đông Nguyên kia đánh cho một trận?
"Vậy là bạn gái của thanh niên trí thức Hàn à?”
Mã Đình Đình hỏi.
Ngay cả khi đó không phải là người Liêu Thịnh thích, Mã Đình Đình vẫn rất lo lắng, và cô ấy chỉ có thể yên tâm khi bị thuyết phục bởi một phỏng đoán nào đó.
Liêu Thịnh đang trải giường cho Trình Ninh, nghe thấy lời Mã Đình Đình nói, suýt chút nữa làm rơi chăn xuống đất, nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng tàn ác của Đông Nguyên, cảm giác tóc gáy như dựng ngược lên.
Anh trừng mắt nhìn Mã Đình Đình: "Em nói nhảm gì vậy! Đông Nguyên thích ai cũng sẽ không thích em ấy! Đây là em gái hàng xóm của bọn anh, người nhà em ấy dặn bọn anh quan tâm giúp đỡ, em đừng nói lung tung, kẻo đắc tội với Đông Nguyên, tí nữa em lên núi kiếm củi về đốt đi!"
Mã Đình Đình: ... Còn gì nữa không!?
Cô ta tức giận quay đầu lại.
Trình Ninh nhìn Liêu Thịnh rồi lại nhìn Mã Đình Đình, cuối cùng nhận ra có điều gì đó không bình thường.
Người bạn cùng phòng này rõ ràng đối xử với Liêu Thịnh hơi khác biệt.
Liêu Thịnh vẫn đần độn như vậy, nhưng trên thực tế anh ấy đối xử với thanh niên trí thức Mã này...
Cô không thể phá hoại mối nhân duyên của Liêu Thịnh được!
Nếu không, cô sẽ có lỗi với thím Liêu!
Cô lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc giải thích với Mã Đình Đình.
"Em, Liêu Thịnh và thanh niên trí thức Hàn trong miệng chị sống cùng một đại viện, em là họ hàng xa với anh Hàn. Lúc em xuống nông thôn, cô em đến nhà họ dặn đi dặn lại nhờ họ giúp đỡ em. Chị nhìn thanh niên trí thức Liêu đi, anh ấy rõ ràng không thích nhưng vẫn phải làm vài chuyện. Chờ hai ngày em quen với cuộc sống ở đây, chắc chắn sẽ không làm phiền anh Liêu nữa, chị tuyệt đối đừng hiểu lầm.”
Mã Đình Đình đỏ mặt.
Cũng không so đo mấy câu nói khó nghe của Liêu Thịnh trước đấy.
Cô ấy lúng túng nói: “Hiểu lầm gì đâu, có điều ra ngoài em phải chú ý để không bị ảnh hưởng, nếu không người chịu thiệt thòi là nữ thanh niên trí thức chúng ta.”
Nhưng cuối cùng Liêu Thịnh vẫn quyết định nhận lấy cái chết, cầm thì cầm, chỉ cần tranh thủ mai đổi cho người trong làng trước khi Đông Nguyên về là được.
Cuộc đối thoại và biểu cảm của hai người khá kì lạ.
Nếu như nói Liêu Thịnh giống một tên ngốc, thì Hàn Đông Nguyên... Dáng vẻ Hàn Đông Nguyên chính là ma quỷ chớ tới gần.
Mặc dù anh có vẻ có mối quan hệ khá tốt với những người trong đại đội.
Hãy tưởng tượng đến cảnh một cô gái lấy chăn mà không có sự đồng ý của anh...
Đó là hình ảnh không dám nghĩ đến.
Nhưng bây giờ đã xảy ra thật.
Ánh mắt mọi người đảo quanh Liêu Thịnh và Trình Ninh, Vương Hiểu Quyên là người thẳng tính, không nhịn được tò mò hỏi: “Thanh niên trí thức Liêu, em Trình là người anh thích à?”
"Không không,"
Liêu Thịnh giật mình.
Anh ấy không dám.
Không ai trong số anh em của anh ấy dám.
Ai dám có ý với cô?
Mà không bị thằng nhóc Hàn Đông Nguyên kia đánh cho một trận?
"Vậy là bạn gái của thanh niên trí thức Hàn à?”
Mã Đình Đình hỏi.
Ngay cả khi đó không phải là người Liêu Thịnh thích, Mã Đình Đình vẫn rất lo lắng, và cô ấy chỉ có thể yên tâm khi bị thuyết phục bởi một phỏng đoán nào đó.
Liêu Thịnh đang trải giường cho Trình Ninh, nghe thấy lời Mã Đình Đình nói, suýt chút nữa làm rơi chăn xuống đất, nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng tàn ác của Đông Nguyên, cảm giác tóc gáy như dựng ngược lên.
Anh trừng mắt nhìn Mã Đình Đình: "Em nói nhảm gì vậy! Đông Nguyên thích ai cũng sẽ không thích em ấy! Đây là em gái hàng xóm của bọn anh, người nhà em ấy dặn bọn anh quan tâm giúp đỡ, em đừng nói lung tung, kẻo đắc tội với Đông Nguyên, tí nữa em lên núi kiếm củi về đốt đi!"
Mã Đình Đình: ... Còn gì nữa không!?
Cô ta tức giận quay đầu lại.
Trình Ninh nhìn Liêu Thịnh rồi lại nhìn Mã Đình Đình, cuối cùng nhận ra có điều gì đó không bình thường.
Người bạn cùng phòng này rõ ràng đối xử với Liêu Thịnh hơi khác biệt.
Liêu Thịnh vẫn đần độn như vậy, nhưng trên thực tế anh ấy đối xử với thanh niên trí thức Mã này...
Cô không thể phá hoại mối nhân duyên của Liêu Thịnh được!
Nếu không, cô sẽ có lỗi với thím Liêu!
Cô lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc giải thích với Mã Đình Đình.
"Em, Liêu Thịnh và thanh niên trí thức Hàn trong miệng chị sống cùng một đại viện, em là họ hàng xa với anh Hàn. Lúc em xuống nông thôn, cô em đến nhà họ dặn đi dặn lại nhờ họ giúp đỡ em. Chị nhìn thanh niên trí thức Liêu đi, anh ấy rõ ràng không thích nhưng vẫn phải làm vài chuyện. Chờ hai ngày em quen với cuộc sống ở đây, chắc chắn sẽ không làm phiền anh Liêu nữa, chị tuyệt đối đừng hiểu lầm.”
Mã Đình Đình đỏ mặt.
Cũng không so đo mấy câu nói khó nghe của Liêu Thịnh trước đấy.
Cô ấy lúng túng nói: “Hiểu lầm gì đâu, có điều ra ngoài em phải chú ý để không bị ảnh hưởng, nếu không người chịu thiệt thòi là nữ thanh niên trí thức chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.