Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Tàn Tật
Chương 3: Xuyên Không
home Độc Bộ Thiên Hạ
19/09/2023
Nhưng Túc Giảo Giảo có một đặc điểm, đó là cô tương đối xui xẻo, nếu muốn đi ngắm mặt trời mọc gì đó chắc chắn sẽ gặp ngày mưa giông sét đánh.
Kết quả hôm đó trời đổ mưa to, còn là ngay nửa đêm, bọn họ chỉ có thể vội vàng tìm một chỗ trú mưa. Không biết đen đủi thế nào, trong lúc hoảng loạn cô rớt vào một cái khe.
Khi tỉnh lai lần nữa, cô đã ở trên núi, bị mắc vào cái bẫy của thợ săn. Cô kêu gào thật lâu mới có người chú ý tới cô, cứu cô lên, nhưng ngay sau đó Túc Giảo Giảo cũng ngất lịm đi.
Kết quả đợi tới khi cô tỉnh táo lại cô đã ở trong căn nhà này. Lúc đó cô còn mờ mịt, nhưng hết lần này tới lần khác, trong đầu cô lại xuất hiện một đoạn ký ức của người khác.
Đây là một cô gái ra đời vào năm 1954, cũng tên Túc Giảo Giảo.
Năm nay cô gái này vừa tròn 18, vì sinh ra không lâu đã tới thập niên 60, giai đoạn đầu của nạn đói, phải sống một đoạn thời gian thống khổ.
Trong trí nhớ, cô gái này có vẻ ngoài giống cô như đúc, nếu không phải Túc Giảo Giảo nhìn thấy trên đùi mình vẫn còn dấu răng do từng bị cháu gái cắn tạo ra, cô sẽ không nghĩ tới chuyện mình xuyên cả thân xác tới.
Cũng vì nguyên nhân này nên Túc Giảo Giảo mới nghi ngờ mình với nguyên chủ đã bị tráo đổi thân phận.
Cũng không biết bản thân mình có trở nên trẻ tuổi ra không, dù sao thì cô cũng đã 23, mà nguyên chủ chỉ mới 18.
Đây là một thôn nhỏ của một thành thị nhỏ nằm ở phía nam, Đào Hoa thôn, đại đội kiến thiết.
Có người nói nơi này vốn chỉ là một mảnh đất trống, thời chiến loạn có một số lưu dân tới đây, ở lại nơi này, khiến nơi này dần dần hình thành thôn.
Bởi vậy diện tích của thôn rất rộng lớn, người cũng không tính là nhiều, cộng lại chỉ có hơn 60 nhà.
Quỹ tích sinh trưởng của nguyên chủ cũng rất bình thường, ngoại trừ được người nhà cưng chiều một chút, được cha mẹ cưng chiều tới có hơi ngây thơ đơn thuần lại kiêu căng một chút, thì nguyên chủ không khác gì những cô gái khác.
Cô ngoan ngoãn tới trường, còn rất thông minh, đáng tiếc hiện tại còn chưa mở kỳ thi đại học lại, cho nên nguyên chủ chỉ mới vừa tốt nghiệp trung học phổ thông.
Vì bị người ta dùng quan hệ chiếm mất cơ hội, nguyên chủ không thể đi làm công nhân được, chỉ có nước trở về nhà.
Năm ngoái nghỉ hè, cô nhìn trúng một thanh nine cùng thôn, tên Tống Thanh Hàm, là một quân nhân, mỗi tháng gửi về nhà 20 đồng, khiến Tống gia khá giả hơn phần lớn hộ gia đình trong thôn, khiến người ta rất hâm mộ.
Thế là vào mùa hè hơn nửa năm trước, nhân lúc Tống Thanh Hàm về nhà thăm người thân, lại đụng phải lúc cả thôn đang mò bắt cá trong hồ nước, cô cố ý kéo anh để hai người cùng nhau ngã vào trong hồ nước.
Ở niên đại này rất bảo thủ, lại thêm phạm tội lưu manh sẽ bị phán tử hình, càng đừng nhắc tới Tống Thanh Hàm là quân nhân, thế là nguyên chủ quyết tâm ăn vạ, nằng nặc đòi gả cho anh.
Đã tới nước này rồi, cha mẹ nguyên chủ lại cưng chiều nguyên chủ, thế là bọn họ bỏ mặc tất cả lời cười chê của đại đội, cũng bỏ hết mặt mũi giúp cô định ra mối hôn nhân này.
Chỉ có điều Tống Thanh Hàm không nguyện ý lắm. Tuy nói anh bị ép đính hôn, nhưng anh lại lấy lý do quân đội bận rộn, cho dù là tết cũng không trở về nhà, càng không muốn kết hôn với nguyên chủ.
Ai biết ngay mấy ngày trước, Tống Thanh Hàm lại xuất ngũ trở về, vì anh bị thương một chân, bị đuổi về tu dưỡng, thương thế rất nghiêm trọng, nghe nói anh còn trực tiếp xuất ngũ.
Cha mẹ Tống gia chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, cũng chẳng hề quan tâm đứa con trai này.
Kết quả hôm đó trời đổ mưa to, còn là ngay nửa đêm, bọn họ chỉ có thể vội vàng tìm một chỗ trú mưa. Không biết đen đủi thế nào, trong lúc hoảng loạn cô rớt vào một cái khe.
Khi tỉnh lai lần nữa, cô đã ở trên núi, bị mắc vào cái bẫy của thợ săn. Cô kêu gào thật lâu mới có người chú ý tới cô, cứu cô lên, nhưng ngay sau đó Túc Giảo Giảo cũng ngất lịm đi.
Kết quả đợi tới khi cô tỉnh táo lại cô đã ở trong căn nhà này. Lúc đó cô còn mờ mịt, nhưng hết lần này tới lần khác, trong đầu cô lại xuất hiện một đoạn ký ức của người khác.
Đây là một cô gái ra đời vào năm 1954, cũng tên Túc Giảo Giảo.
Năm nay cô gái này vừa tròn 18, vì sinh ra không lâu đã tới thập niên 60, giai đoạn đầu của nạn đói, phải sống một đoạn thời gian thống khổ.
Trong trí nhớ, cô gái này có vẻ ngoài giống cô như đúc, nếu không phải Túc Giảo Giảo nhìn thấy trên đùi mình vẫn còn dấu răng do từng bị cháu gái cắn tạo ra, cô sẽ không nghĩ tới chuyện mình xuyên cả thân xác tới.
Cũng vì nguyên nhân này nên Túc Giảo Giảo mới nghi ngờ mình với nguyên chủ đã bị tráo đổi thân phận.
Cũng không biết bản thân mình có trở nên trẻ tuổi ra không, dù sao thì cô cũng đã 23, mà nguyên chủ chỉ mới 18.
Đây là một thôn nhỏ của một thành thị nhỏ nằm ở phía nam, Đào Hoa thôn, đại đội kiến thiết.
Có người nói nơi này vốn chỉ là một mảnh đất trống, thời chiến loạn có một số lưu dân tới đây, ở lại nơi này, khiến nơi này dần dần hình thành thôn.
Bởi vậy diện tích của thôn rất rộng lớn, người cũng không tính là nhiều, cộng lại chỉ có hơn 60 nhà.
Quỹ tích sinh trưởng của nguyên chủ cũng rất bình thường, ngoại trừ được người nhà cưng chiều một chút, được cha mẹ cưng chiều tới có hơi ngây thơ đơn thuần lại kiêu căng một chút, thì nguyên chủ không khác gì những cô gái khác.
Cô ngoan ngoãn tới trường, còn rất thông minh, đáng tiếc hiện tại còn chưa mở kỳ thi đại học lại, cho nên nguyên chủ chỉ mới vừa tốt nghiệp trung học phổ thông.
Vì bị người ta dùng quan hệ chiếm mất cơ hội, nguyên chủ không thể đi làm công nhân được, chỉ có nước trở về nhà.
Năm ngoái nghỉ hè, cô nhìn trúng một thanh nine cùng thôn, tên Tống Thanh Hàm, là một quân nhân, mỗi tháng gửi về nhà 20 đồng, khiến Tống gia khá giả hơn phần lớn hộ gia đình trong thôn, khiến người ta rất hâm mộ.
Thế là vào mùa hè hơn nửa năm trước, nhân lúc Tống Thanh Hàm về nhà thăm người thân, lại đụng phải lúc cả thôn đang mò bắt cá trong hồ nước, cô cố ý kéo anh để hai người cùng nhau ngã vào trong hồ nước.
Ở niên đại này rất bảo thủ, lại thêm phạm tội lưu manh sẽ bị phán tử hình, càng đừng nhắc tới Tống Thanh Hàm là quân nhân, thế là nguyên chủ quyết tâm ăn vạ, nằng nặc đòi gả cho anh.
Đã tới nước này rồi, cha mẹ nguyên chủ lại cưng chiều nguyên chủ, thế là bọn họ bỏ mặc tất cả lời cười chê của đại đội, cũng bỏ hết mặt mũi giúp cô định ra mối hôn nhân này.
Chỉ có điều Tống Thanh Hàm không nguyện ý lắm. Tuy nói anh bị ép đính hôn, nhưng anh lại lấy lý do quân đội bận rộn, cho dù là tết cũng không trở về nhà, càng không muốn kết hôn với nguyên chủ.
Ai biết ngay mấy ngày trước, Tống Thanh Hàm lại xuất ngũ trở về, vì anh bị thương một chân, bị đuổi về tu dưỡng, thương thế rất nghiêm trọng, nghe nói anh còn trực tiếp xuất ngũ.
Cha mẹ Tống gia chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, cũng chẳng hề quan tâm đứa con trai này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.