Thập Niên 70: Hợp Đồng Phu Thê
Chương 13:
Yên Ba Toái
06/06/2023
Trước đây thầy thuốc Hồ đi theo ông của Trần Ngưng học y, cũng coi như là nhìn cô lớn lên.
Ông cảm thấy Trần Ngưng ít nhiều sẽ hiểu một chút, nên cố ý cho cô cơ hội để nói chuyện.
Trần Ngưng đã sớm có phán đoán của riêng mình, chỉ là lúc trước không có cơ hội để nói, hiện tại nếu thầy thuốc Hồ hỏi, cô tất nhiên sẽ không từ chối.
Trần Ngưng chỉ vào đôi môi tái nhợt và các đốt ngón tay màu xanh của lão thái thái, nói:
“Thầy thuốc Hồ, ông xem đầu gối của Quý nãi nãi rất lạnh, tay chân cũng lạnh, đang mùa hè mà phải mặc nhiều lớp áo như vậy, còn phải đắp chăn, đây rõ ràng là chứng hàn. Bà ấy còn thích uống nước ấm, bựa lưỡi không khô vàng, như vậy có thể loại trừ chứng chân nhiệt giả hàn*. Từ đó cháu kết luận được Quý nãi nãi thật sự là chân hàn, cũng có thể nói là các triệu chứng do chứng Dương Hư gây ra.”
(*Chân nhiệt giả hàn: Vì nhiệt ở trong thịnh quá, dương khí bị uất kết mà không phát ra được, cho nên tay chân buốt lạnh, mạch trầm mà hữu lực.)
“Căn cứ vào các triệu chứng như đau đầu, buồn nôn, khó chịu và cảm lạnh, cháu cảm thấy giai đoạn đầu có thể dùng thuốc sắc từ cây Ngô Thù Du, còn về sau sẽ điều chỉnh đơn thuốc dựa theo triệu chứng.”
Thầy thuốc Hồ đang khẽ mỉm cười, nghe Trần Ngưng nói càng lúc càng nhiều, vẻ mặt của ông cũng dần dần trở nên ngưng trệ.
Chờ tới lúc Trần Ngưng dừng lại, người đàn ông trung niên vừa đen vừa gầy lập tức trợn to hai mắt, nhìn Trần Ngưng với vẻ khó tin, sau một lúc lâu ông mới kinh ngạc nói:
“Bé con, những điều này… Cháu đã học từ ai vậy?!”
Biểu cảm trên mặt thầy thuốc Hồ biến chuyển từ kinh ngạc đến vui mừng, lúc nhìn về phía Trần Ngưng, ánh mắt đã mang theo vài phần tán thưởng.
Quý lão thái thái và Tô Kim Bình đều ngạc nhiên không thôi, hai người đều bị tình huống xảy ra đột ngột này làm cho mơ mơ hồ hồ.
Một lát sau, Tô Kim Bình mới nói:
“Thầy thuốc Hồ, con bé nói đúng rồi sao?”
“Đúng vậy! Suy nghĩ của con bé rất giống với suy nghĩ của tôi. Tôi không nghĩ tới nó đi theo ông nội, chỉ nhìn thôi là đã hiểu, quả thật là thông minh hơn tôi hồi còn trẻ rất nhiều.”
Vẻ mặt của Quý lão thái thái tương đối chấn động, theo như lời thầy thuốc Hồ nói, có phải là Trần Ngưng rất thông minh đúng không?
Lão thái thái không khỏi suy nghĩ, đầu óc của Quý Dã nhà bọn họ rất thông minh, Trần Ngưng cũng là một cô gái lanh lợi, nếu hai người bọn họ thật sự trở thành vợ chồng, vậy thì chẳng phải sau này đẻ con sẽ vô cùng thông minh sao?
Tô Kim Bình cười, vỗ Trần Ngưng một cái thật mạnh:
“Con bé này, thím nên nói gì với cháu bây giờ?”
Thầy thuốc Hồ cũng mỉm cười, còn nói đùa:
“Bé con, hay cháu viết đơn thuốc cho ông xem được không?”
Nhưng lúc này Trần Ngưng lại không đồng ý, cô hy vọng có thể làm mọi người xung quanh chậm rãi tiếp nhận sự thật là cô biết về nghề y.
Khi không đột nhiên mọi thứ đều tinh thông như vậy, chắc chắn sẽ khiến mọi người cảm thấy nghi ngờ!
Nghĩ đến đây, Trần Ngưng bèn cười xua tay:
“Thầy thuốc Hồ, ông đừng làm khó cháu nữa. Cháu chỉ thường xuyên nghe ông nội nói qua về y lý (lý thuyết y học), có đôi khi cũng tự mình đọc những cuốn sách mà ông nội để lại, thế nên mới hiểu được đôi chút. Hiện giờ cháu sợ không viết nổi đơn thuốc đâu, ông hãy viết đi ạ.”
Ông cảm thấy Trần Ngưng ít nhiều sẽ hiểu một chút, nên cố ý cho cô cơ hội để nói chuyện.
Trần Ngưng đã sớm có phán đoán của riêng mình, chỉ là lúc trước không có cơ hội để nói, hiện tại nếu thầy thuốc Hồ hỏi, cô tất nhiên sẽ không từ chối.
Trần Ngưng chỉ vào đôi môi tái nhợt và các đốt ngón tay màu xanh của lão thái thái, nói:
“Thầy thuốc Hồ, ông xem đầu gối của Quý nãi nãi rất lạnh, tay chân cũng lạnh, đang mùa hè mà phải mặc nhiều lớp áo như vậy, còn phải đắp chăn, đây rõ ràng là chứng hàn. Bà ấy còn thích uống nước ấm, bựa lưỡi không khô vàng, như vậy có thể loại trừ chứng chân nhiệt giả hàn*. Từ đó cháu kết luận được Quý nãi nãi thật sự là chân hàn, cũng có thể nói là các triệu chứng do chứng Dương Hư gây ra.”
(*Chân nhiệt giả hàn: Vì nhiệt ở trong thịnh quá, dương khí bị uất kết mà không phát ra được, cho nên tay chân buốt lạnh, mạch trầm mà hữu lực.)
“Căn cứ vào các triệu chứng như đau đầu, buồn nôn, khó chịu và cảm lạnh, cháu cảm thấy giai đoạn đầu có thể dùng thuốc sắc từ cây Ngô Thù Du, còn về sau sẽ điều chỉnh đơn thuốc dựa theo triệu chứng.”
Thầy thuốc Hồ đang khẽ mỉm cười, nghe Trần Ngưng nói càng lúc càng nhiều, vẻ mặt của ông cũng dần dần trở nên ngưng trệ.
Chờ tới lúc Trần Ngưng dừng lại, người đàn ông trung niên vừa đen vừa gầy lập tức trợn to hai mắt, nhìn Trần Ngưng với vẻ khó tin, sau một lúc lâu ông mới kinh ngạc nói:
“Bé con, những điều này… Cháu đã học từ ai vậy?!”
Biểu cảm trên mặt thầy thuốc Hồ biến chuyển từ kinh ngạc đến vui mừng, lúc nhìn về phía Trần Ngưng, ánh mắt đã mang theo vài phần tán thưởng.
Quý lão thái thái và Tô Kim Bình đều ngạc nhiên không thôi, hai người đều bị tình huống xảy ra đột ngột này làm cho mơ mơ hồ hồ.
Một lát sau, Tô Kim Bình mới nói:
“Thầy thuốc Hồ, con bé nói đúng rồi sao?”
“Đúng vậy! Suy nghĩ của con bé rất giống với suy nghĩ của tôi. Tôi không nghĩ tới nó đi theo ông nội, chỉ nhìn thôi là đã hiểu, quả thật là thông minh hơn tôi hồi còn trẻ rất nhiều.”
Vẻ mặt của Quý lão thái thái tương đối chấn động, theo như lời thầy thuốc Hồ nói, có phải là Trần Ngưng rất thông minh đúng không?
Lão thái thái không khỏi suy nghĩ, đầu óc của Quý Dã nhà bọn họ rất thông minh, Trần Ngưng cũng là một cô gái lanh lợi, nếu hai người bọn họ thật sự trở thành vợ chồng, vậy thì chẳng phải sau này đẻ con sẽ vô cùng thông minh sao?
Tô Kim Bình cười, vỗ Trần Ngưng một cái thật mạnh:
“Con bé này, thím nên nói gì với cháu bây giờ?”
Thầy thuốc Hồ cũng mỉm cười, còn nói đùa:
“Bé con, hay cháu viết đơn thuốc cho ông xem được không?”
Nhưng lúc này Trần Ngưng lại không đồng ý, cô hy vọng có thể làm mọi người xung quanh chậm rãi tiếp nhận sự thật là cô biết về nghề y.
Khi không đột nhiên mọi thứ đều tinh thông như vậy, chắc chắn sẽ khiến mọi người cảm thấy nghi ngờ!
Nghĩ đến đây, Trần Ngưng bèn cười xua tay:
“Thầy thuốc Hồ, ông đừng làm khó cháu nữa. Cháu chỉ thường xuyên nghe ông nội nói qua về y lý (lý thuyết y học), có đôi khi cũng tự mình đọc những cuốn sách mà ông nội để lại, thế nên mới hiểu được đôi chút. Hiện giờ cháu sợ không viết nổi đơn thuốc đâu, ông hãy viết đi ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.