Thập Niên 70: Hợp Đồng Phu Thê
Chương 14:
Yên Ba Toái
06/06/2023
Thầy thuốc Hồ cũng không tiếp tục trêu cô nữa, ông cầm lấy giấy bút, chuẩn bị viết đơn thuốc.
Bên này ông đang viết phương thuốc, bên ngoài sân có một cô gái trẻ tuổi đang đi tới, Tô Kim Bình đi ra bên ngoài nhìn thoáng qua, bèn nhận ra đó chính là Chúc Á Nam - con gái của trưởng thôn.
Lúc này Chúc Á Nam cũng đã nhìn thấy Trần Ngưng, lập tức đi tới vẫy tay với cô:
“Trần Ngưng, có mấy bạn học cũ thời trung học tới đây, muốn gặp cậu, cậu có định đi gặp mặt bọn họ không?”
Sự hiểu biết của Trần Ngưng đối với cốt truyện cũng không được đầy đủ, có một vài chi tiết trong sách cũng không hề giải thích. Cô cũng không quen biết mấy bạn học cũ kia, vả lại buổi tối cô còn phải tới nhà họ Chúc với thím Ba, thế nên lúc này Trần Ngưng cũng không muốn đi cho lắm.
Nhưng Chúc Á Nam đã mỉm cười bước tới, kéo lấy cánh tay của cô:
“Đi thôi, Kim Phượng ngồi cùng bàn với cậu lúc trước, hôm nay cậu ấy cũng tới đây đó, tớ nhớ hai cậu chơi khá thân với nhau mà.”
Tô Kim Bình cũng lên tiếng khuyên cô:
“Tiểu Ngưng, cháu đi đi, cùng tuổi với nhau mới có nhiều chuyện để nói. Hôm nào rảnh lại đến nhà thím chơi cũng được.”
Trần Ngưng đành phải đứng lên, đi theo Chúc Á Nam.
Nhà của Chúc Á Nam là nhà lớn nhất ở trong thôn, một dãy bốn gian nhà ngói, có thể nói là duy nhất ở thôn nhà họ Chúc.
Trước cửa sân có hai cây liễu già thô to, hai bạn học nữ đã đứng ở dưới tàng cây chờ các cô.
Một cô gái mặt mày thon dài, chính là Kim Phượng trước kia ngồi cùng bàn với Trần Ngưng, một người khác cao hơn một chút là Chúc Hiểu Hồng cùng thôn.
Kim Phượng vô cùng niềm nở với Trần Ngưng, lại thích nói chuyện, có cô ấy và Chúc Á Nam ở đây, cho dù Trần Ngưng và Chúc Hiểu Hồng ít nói chuyện, bầu không khí cũng không quá tẻ nhạt.
Chúc Hiểu Hồng không nhiệt tình như Kim Phượng, cô ta thấy Trần Ngưng thỉnh thoảng liếc nhìn mình, bèn nửa đùa nửa thật hỏi:
“Trần Ngưng, nghe nói nhân viên chiếu phim Quách Thụ Sinh rất tốt với cậu, có thật như vậy không?”
Vừa nghe Chúc Hiểu Hồng nói như vậy, Trần Ngưng bèn thu lại ý cười, biểu cảm trên mặt cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Nghe nói có rất nhiều cô gái của các thôn để ý Quách Thụ Sinh, Chúc Hiểu Hồng có lẽ chính là một trong số những người này.
Sự ghen tỵ ẩn chứa trong lời nói thật sự là không thể nào che giấu được, khiến Trần Ngưng cảm thấy cô ta chính là cố tình hỏi một câu này.
Cô bèn phủ định một cách quả quyết:
“Tớ không quen anh ta.”
“Nếu cậu cảm thấy Quách Thụ Sinh không tệ, có thể trực tiếp hỏi tâm ý của anh ta. Không cần phải tới đây thử tớ, tớ không có quan hệ gì với anh ta cả.”
Trần Ngưng chưa bao giờ là một người lấy đức báo oán.
Lấy đức báo oán, vậy tại sao phải lấy đức?
Lúc Chúc Hiểu Hồng đưa ra câu hỏi đã không suy nghĩ cho cô, vậy cũng đừng trách cô nói chuyện không chừa đường lui.
Mặt của Chúc Hiểu Hồng lập tức xấu hổ đến mức đỏ bừng, ánh mắt cô ta liên tục né tránh, nói với vẻ không vui:
“Tớ chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà? Sao cậu nói chuyện khó nghe thế? Ai coi trọng anh ấy chứ? Cậu đừng có mà nói bậy!”
Trần Ngưng cũng không khách sáo:
“Có một vài câu không thể hỏi một cách tùy tiện, cậu đã tùy tiện hỏi thì cũng đừng trách tớ tùy tiện nói.”
Bên này ông đang viết phương thuốc, bên ngoài sân có một cô gái trẻ tuổi đang đi tới, Tô Kim Bình đi ra bên ngoài nhìn thoáng qua, bèn nhận ra đó chính là Chúc Á Nam - con gái của trưởng thôn.
Lúc này Chúc Á Nam cũng đã nhìn thấy Trần Ngưng, lập tức đi tới vẫy tay với cô:
“Trần Ngưng, có mấy bạn học cũ thời trung học tới đây, muốn gặp cậu, cậu có định đi gặp mặt bọn họ không?”
Sự hiểu biết của Trần Ngưng đối với cốt truyện cũng không được đầy đủ, có một vài chi tiết trong sách cũng không hề giải thích. Cô cũng không quen biết mấy bạn học cũ kia, vả lại buổi tối cô còn phải tới nhà họ Chúc với thím Ba, thế nên lúc này Trần Ngưng cũng không muốn đi cho lắm.
Nhưng Chúc Á Nam đã mỉm cười bước tới, kéo lấy cánh tay của cô:
“Đi thôi, Kim Phượng ngồi cùng bàn với cậu lúc trước, hôm nay cậu ấy cũng tới đây đó, tớ nhớ hai cậu chơi khá thân với nhau mà.”
Tô Kim Bình cũng lên tiếng khuyên cô:
“Tiểu Ngưng, cháu đi đi, cùng tuổi với nhau mới có nhiều chuyện để nói. Hôm nào rảnh lại đến nhà thím chơi cũng được.”
Trần Ngưng đành phải đứng lên, đi theo Chúc Á Nam.
Nhà của Chúc Á Nam là nhà lớn nhất ở trong thôn, một dãy bốn gian nhà ngói, có thể nói là duy nhất ở thôn nhà họ Chúc.
Trước cửa sân có hai cây liễu già thô to, hai bạn học nữ đã đứng ở dưới tàng cây chờ các cô.
Một cô gái mặt mày thon dài, chính là Kim Phượng trước kia ngồi cùng bàn với Trần Ngưng, một người khác cao hơn một chút là Chúc Hiểu Hồng cùng thôn.
Kim Phượng vô cùng niềm nở với Trần Ngưng, lại thích nói chuyện, có cô ấy và Chúc Á Nam ở đây, cho dù Trần Ngưng và Chúc Hiểu Hồng ít nói chuyện, bầu không khí cũng không quá tẻ nhạt.
Chúc Hiểu Hồng không nhiệt tình như Kim Phượng, cô ta thấy Trần Ngưng thỉnh thoảng liếc nhìn mình, bèn nửa đùa nửa thật hỏi:
“Trần Ngưng, nghe nói nhân viên chiếu phim Quách Thụ Sinh rất tốt với cậu, có thật như vậy không?”
Vừa nghe Chúc Hiểu Hồng nói như vậy, Trần Ngưng bèn thu lại ý cười, biểu cảm trên mặt cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Nghe nói có rất nhiều cô gái của các thôn để ý Quách Thụ Sinh, Chúc Hiểu Hồng có lẽ chính là một trong số những người này.
Sự ghen tỵ ẩn chứa trong lời nói thật sự là không thể nào che giấu được, khiến Trần Ngưng cảm thấy cô ta chính là cố tình hỏi một câu này.
Cô bèn phủ định một cách quả quyết:
“Tớ không quen anh ta.”
“Nếu cậu cảm thấy Quách Thụ Sinh không tệ, có thể trực tiếp hỏi tâm ý của anh ta. Không cần phải tới đây thử tớ, tớ không có quan hệ gì với anh ta cả.”
Trần Ngưng chưa bao giờ là một người lấy đức báo oán.
Lấy đức báo oán, vậy tại sao phải lấy đức?
Lúc Chúc Hiểu Hồng đưa ra câu hỏi đã không suy nghĩ cho cô, vậy cũng đừng trách cô nói chuyện không chừa đường lui.
Mặt của Chúc Hiểu Hồng lập tức xấu hổ đến mức đỏ bừng, ánh mắt cô ta liên tục né tránh, nói với vẻ không vui:
“Tớ chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà? Sao cậu nói chuyện khó nghe thế? Ai coi trọng anh ấy chứ? Cậu đừng có mà nói bậy!”
Trần Ngưng cũng không khách sáo:
“Có một vài câu không thể hỏi một cách tùy tiện, cậu đã tùy tiện hỏi thì cũng đừng trách tớ tùy tiện nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.