Thập Niên 70: Khó Làm Cô Vợ Yêu Kiều
Chương 14:
(>..
01/06/2023
Cô ta nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tần Sùng Vũ, không cách nào nói ra bí mật trong lòng. Mới vừa rồi chỉ lo đắc ý, lại quên mất mấy ngày nay mình ỷ vào Nhan Chiêu Nhược không ra ngoài, cô ta ở bên ngoài cố ý vô tình đảm nhiệm vai trò vợ của Tần Sùng Vũ, làm cho những phụ nữ hàng xóm kia đều hâm mộ, ghen tị cô ta có một người chồng cao lớn anh tuấn lại có văn hóa như Tần Sùng Vũ.
Thậm chí khi những người đó lầm tưởng Nhan Chiêu là hồ ly tinh quyến rũ Tần Sùng Vũ, nhắc nhở cô ta ở nhà phải cẩn thận đề phòng Nhan Chiêu Nhược, cô ta cũng không thèm giải thích một câu với bọn họ.
Hiện tại muốn xem mắt, những người kia ở đây xem náo nhiệt, đến lúc đó chắc chắn sẽ biết thật ra Nhan Chiêu Nhược mới là vợ của anh trai… cô ta
Vừa nghĩ đến tâm tư nhỏ nhen của cô ta sẽ bị vạch trần trước mặt mọi người, Bàng Thúy liền mặt đỏ tai hồng, hận không thể tìm một khe hở chui vào.
Cô ta ấp úng ấp úng nói không nên lời, còn nắm lấy Nhan Chiêu Nhược không buông. Tần Sùng Vũ lại không thể kéo dài thêm nữa, bỏ lại cô ta một câu đừng gây chuyện, liền xoay người đi mở cửa.
Tình thế nguy cấp, Bàng Thúy thấy anh trai mở cửa lớn, bên ngoài truyền đến tiếng cười nói sang sảng của người mai mối cùng với tiếng hàng xóm xung quanh ồn ào, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, cô ta hối hận muốn chết vì lúc trước đầu óc mình nóng lên, làm ra hành vi ngây thơ ngu xuẩn như vậy, bây giờ thật sự là cưỡi hổ khó xuống.
Nhan Chiêu Nhược chậm rãi mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn mềm mại dưới ánh sáng từ ngoài hắt vào cửa sổ thủy tinh, có loại nội liễm dịu dàng xinh đẹp. Ánh mắt cô nhìn Bàng Thúy cũng cực kỳ bao dung, giống như Tần Sùng Vũ, vì hôn nhân tương lai của cô ta có một ít chờ mong cùng chúc phúc.
Nhìn chăm chú như vậy ít nhiều cũng cho Bàng Thúy một chút dũng khí. Cô ta vừa nghe động tĩnh bên ngoài vừa tự hỏi rốt cuộc nên dỗ dành Nhan Chiêu Nhược như thế nào, để lấp liếm cho lời nói dối của mình, ít nhất, cô ta phải ổn định cục diện hôm nay.
Nhan Chiêu Nhược cười cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết đều đặn: "Sắp phải gặp vị đại đội trưởng Trịnh kia, cô rất khẩn trương phải không?”
Nhan Chiêu Nhược hiếm khi nói chuyện với cô ta như bạn bè như vậy, Bàng Thúy trong lúc nhất thời lại có chút thụ sủng nhược kinh*, nhưng khi cô ta nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt hạnh trong suốt của Nhan Chiêu Nhược, chợt tỉnh táo lại. Cô ta vẫn luôn cảm thấy Nhan Chiêu Nhược là một con mọt sách không hiểu chuyện đời, đẹp thì đẹp đấy nhưng lại như gỗ. Mấy năm nay bất luận cô ta bắt nạt như thế nào, Nhan Chiêu Nhược đều lơ mơ không có quá nhiều phản ứng, cho tới bây giờ cũng chưa thấy nổi giận gì, có thể nói là một chút cốt khí cũng không có, cho nên cô ta hoàn toàn không cần phải đánh giá quá cao đầu óc của người phụ nữ này.
*受宠若惊: Được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo
Hơn nữa cho dù bị vạch trần thì sao chứ, chắc chắn Nhan Chiêu Nhược không thể làm gì cô ta. Tần Sùng Vũ là anh trai cô ta, không có khả năng bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này đuổi cô ta ra khỏi nhà, cùng lắm cũng chỉ mắng vài câu rồi cho qua.
Về phần những hàng xóm bên ngoài, cô ta sẽ nói bọn họ hiểu lầm ý tứ của mình. Ở quê nhà cô ta, 'đàn ông nhà tôi’ cũng có thể để nói anh em của mình, không chỉ là vợ mới nói như vậy, dù sao cô ta cũng không chính miệng nói mình là vợ của anh trai.
Trong đầu nhanh chóng nghĩ một lượt mọi chuyện, trên mặt Bàng Thúy cứng rắn nặn ra một vẻ mặt 'Đều là vì tốt cho cô’.
Cô ta nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Nhan Chiêu Nhược, thì thầm: "Chị dâu, những người phụ nữ đến đây xem náo nhiệt đều thích nói bậy, lát nữa đừng nói chuyện với mấy người đó, cái gì cũng coi như không nghe thấy.”
Nhan Chiêu Nhược chớp mắt, vẻ mặt thoạt nhìn có chút mê man: "Người xem náo nhiệt hẳn là đều là hàng xóm bên cạnh đi, bọn họ có thể nói bậy cái gì?”
Bàng Thúy nặng nề thở dài: "Còn có thể nói cái gì, nói tầng lớp như cô kém không xứng với anh trai tôi. Trước khi chúng ta tới, lãnh đạo anh trai tôi đều biết chuyện của cô, bọn họ biết thì chẳng phải mấy người vợ trong nhà cũng đều biết sao? Anh tôi là người có trình độ văn hóa cao, lại có năng lực, các lãnh đạo đều cảm thấy anh có tiền đồ nhưng bởi vì tầng lớp của cô kém, nói không chừng sau này sẽ bị trì hoãn việc thăng chức, cho nên những người kia cảm thấy là cô hại anh trai tôi đâm ra không thích cô, chẳng phải sẽ dễ dàng nói bậy về cô sao?”
Nhan Chiêu Nhược nhíu mày tỏ vẻ bất mãn: "Sao lãnh đạo của anh ấy lại tùy tiện nói ra chuyện của tôi như thế?”
Thậm chí khi những người đó lầm tưởng Nhan Chiêu là hồ ly tinh quyến rũ Tần Sùng Vũ, nhắc nhở cô ta ở nhà phải cẩn thận đề phòng Nhan Chiêu Nhược, cô ta cũng không thèm giải thích một câu với bọn họ.
Hiện tại muốn xem mắt, những người kia ở đây xem náo nhiệt, đến lúc đó chắc chắn sẽ biết thật ra Nhan Chiêu Nhược mới là vợ của anh trai… cô ta
Vừa nghĩ đến tâm tư nhỏ nhen của cô ta sẽ bị vạch trần trước mặt mọi người, Bàng Thúy liền mặt đỏ tai hồng, hận không thể tìm một khe hở chui vào.
Cô ta ấp úng ấp úng nói không nên lời, còn nắm lấy Nhan Chiêu Nhược không buông. Tần Sùng Vũ lại không thể kéo dài thêm nữa, bỏ lại cô ta một câu đừng gây chuyện, liền xoay người đi mở cửa.
Tình thế nguy cấp, Bàng Thúy thấy anh trai mở cửa lớn, bên ngoài truyền đến tiếng cười nói sang sảng của người mai mối cùng với tiếng hàng xóm xung quanh ồn ào, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, cô ta hối hận muốn chết vì lúc trước đầu óc mình nóng lên, làm ra hành vi ngây thơ ngu xuẩn như vậy, bây giờ thật sự là cưỡi hổ khó xuống.
Nhan Chiêu Nhược chậm rãi mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn mềm mại dưới ánh sáng từ ngoài hắt vào cửa sổ thủy tinh, có loại nội liễm dịu dàng xinh đẹp. Ánh mắt cô nhìn Bàng Thúy cũng cực kỳ bao dung, giống như Tần Sùng Vũ, vì hôn nhân tương lai của cô ta có một ít chờ mong cùng chúc phúc.
Nhìn chăm chú như vậy ít nhiều cũng cho Bàng Thúy một chút dũng khí. Cô ta vừa nghe động tĩnh bên ngoài vừa tự hỏi rốt cuộc nên dỗ dành Nhan Chiêu Nhược như thế nào, để lấp liếm cho lời nói dối của mình, ít nhất, cô ta phải ổn định cục diện hôm nay.
Nhan Chiêu Nhược cười cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết đều đặn: "Sắp phải gặp vị đại đội trưởng Trịnh kia, cô rất khẩn trương phải không?”
Nhan Chiêu Nhược hiếm khi nói chuyện với cô ta như bạn bè như vậy, Bàng Thúy trong lúc nhất thời lại có chút thụ sủng nhược kinh*, nhưng khi cô ta nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt hạnh trong suốt của Nhan Chiêu Nhược, chợt tỉnh táo lại. Cô ta vẫn luôn cảm thấy Nhan Chiêu Nhược là một con mọt sách không hiểu chuyện đời, đẹp thì đẹp đấy nhưng lại như gỗ. Mấy năm nay bất luận cô ta bắt nạt như thế nào, Nhan Chiêu Nhược đều lơ mơ không có quá nhiều phản ứng, cho tới bây giờ cũng chưa thấy nổi giận gì, có thể nói là một chút cốt khí cũng không có, cho nên cô ta hoàn toàn không cần phải đánh giá quá cao đầu óc của người phụ nữ này.
*受宠若惊: Được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo
Hơn nữa cho dù bị vạch trần thì sao chứ, chắc chắn Nhan Chiêu Nhược không thể làm gì cô ta. Tần Sùng Vũ là anh trai cô ta, không có khả năng bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này đuổi cô ta ra khỏi nhà, cùng lắm cũng chỉ mắng vài câu rồi cho qua.
Về phần những hàng xóm bên ngoài, cô ta sẽ nói bọn họ hiểu lầm ý tứ của mình. Ở quê nhà cô ta, 'đàn ông nhà tôi’ cũng có thể để nói anh em của mình, không chỉ là vợ mới nói như vậy, dù sao cô ta cũng không chính miệng nói mình là vợ của anh trai.
Trong đầu nhanh chóng nghĩ một lượt mọi chuyện, trên mặt Bàng Thúy cứng rắn nặn ra một vẻ mặt 'Đều là vì tốt cho cô’.
Cô ta nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Nhan Chiêu Nhược, thì thầm: "Chị dâu, những người phụ nữ đến đây xem náo nhiệt đều thích nói bậy, lát nữa đừng nói chuyện với mấy người đó, cái gì cũng coi như không nghe thấy.”
Nhan Chiêu Nhược chớp mắt, vẻ mặt thoạt nhìn có chút mê man: "Người xem náo nhiệt hẳn là đều là hàng xóm bên cạnh đi, bọn họ có thể nói bậy cái gì?”
Bàng Thúy nặng nề thở dài: "Còn có thể nói cái gì, nói tầng lớp như cô kém không xứng với anh trai tôi. Trước khi chúng ta tới, lãnh đạo anh trai tôi đều biết chuyện của cô, bọn họ biết thì chẳng phải mấy người vợ trong nhà cũng đều biết sao? Anh tôi là người có trình độ văn hóa cao, lại có năng lực, các lãnh đạo đều cảm thấy anh có tiền đồ nhưng bởi vì tầng lớp của cô kém, nói không chừng sau này sẽ bị trì hoãn việc thăng chức, cho nên những người kia cảm thấy là cô hại anh trai tôi đâm ra không thích cô, chẳng phải sẽ dễ dàng nói bậy về cô sao?”
Nhan Chiêu Nhược nhíu mày tỏ vẻ bất mãn: "Sao lãnh đạo của anh ấy lại tùy tiện nói ra chuyện của tôi như thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.