Thập Niên 70: Khó Làm Cô Vợ Yêu Kiều
Chương 15:
(>..
01/06/2023
“Dâu nhà mình, có cái gì không thể nói? Tầng lớp thấp kém của cô cũng không phải là bí mật gì, người trên đảo này sớm muộn gì cũng phải biết.” Bàng Thúy dừng một chút, rồi cười rộ lên: "Sau đó những người này biết tôi và anh trai không phải là anh em ruột thịt nên thích nói đùa tôi với anh ấy là một đôi. Nói chung, tôi muốn nói với cô mấy điều này là vì tôi muốn cô không cảm thấy tức giận khi nghe thấy họ nói về chuyện đó.”
Nhan Chiêu Nhược vừa khiếp sợ vừa mất mát há miệng, chậm rãi lại nhắm lại.
Bàng Thúy thấy mình lừa dối cô dễ như vậy, trong lòng bình tĩnh, nhìn cửa lớn, thấy anh trai cô ta đang giới thiệu mấy gốc cây xanh trong viện cho những người đó, tạm thời còn chưa có ý muốn vào nhà, sự ngạo mạn vừa rồi bởi vì hoảng hốt đè xuống kia liền trồi lên trong lòng.
"Ai, cô không ra ngoài không biết, mấy người đó nói loại thành phần kém này của cô gả cho anh trai tôi, là do tổ tiên tích đức nhiều đời mới có thể cho cô có vận may này, điểm này tôi cảm thấy họ nói có chút đạo lý. Cô nói sau khi cha mẹ cô bị bệnh mà chết, cô lại có thể theo anh trai tôi sống cuộc sống tốt như vậy, không phải là các cụ gánh thì là cái gì? Đúng rồi, họ còn nói cô là gà mái già không biết đẻ trứng, anh trai tôi cưới cô nhưng cô chẳng làm cái gì, đều ném cho cô em chồng là tôi đây, nói cô quá ác độc linh tinh, dù sao nói cũng khó nghe.” Cô ta nói kéo kéo cổ áo, chiếc áo len cổ cao mà Nhan Nhược Chiêu đưa cho cô ta, cô ta mặc quá chật nên cổ cũng bị siết đến khó chịu, luôn cảm thấy không thở nổi.
Sau đó Bàng Thúy liền nhìn thấy sắc mặt Nhan Chiêu Nhược thay đổi, giống như bị sét đánh, nụ cười còn sót lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cũng dần dần biến mất, đáy lòng cô ta liền đắc ý muốn cười to.
Bàng Thúy ho khan một tiếng, buông cánh tay cô ra, vỗ vai cô để an ủi: "Đợi lát nữa cô coi như không nghe thấy gì cả, anh trai tôi giới thiệu người này cho tôi nghe có vẻ không tệ lắm. Cô ngàn vạn lần phải nhẫn nhịn đừng quấy rầy buổi xem mắt của tôi, có nghe thấy không?”
Nhan Chiêu Nhược sâu kín nhìn cô ta, chậm rãi gật đầu: "Được, cô yên tâm đi.”
Bàng Thúy lúc này mới hài lòng ừ một tiếng.
Cuối cùng Tần Sùng Vũ cũng dẫn một đám người vào nhà, Bàng Thúy thấy thế lập tức ngượng ngùng cúi đầu. Nhan Chiêu Nhược đứng ở một bên, hai tay buông xuống bên cạnh nắm chặt thành quyền, cô khống chế chính mình cố gắng không quá run.
Bàng Thúy coi cô là kẻ ngốc, cho rằng cô không biết tâm tư không thể để người khác phát hiện của cô ta, không biết những chuyện cô ta làm ở bên ngoài, sau đó mượn miệng của những hàng xóm kia nói những lời ác độc trong lòng ra, muốn đả kích khiến cô tự ti khiếp nhược, để cho cô phải cúi đầu trước mặt cô ta, vĩnh viễn bị cô ta chà đạp.
Thế nhưng, cô ta không biết làm như vậy chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa sao? Cô ta dựa vào cái gì muốn cô tha cho hết lần này đến lần khác?
Nhan Chiêu Nhược luôn cố gắng nhịn được cái gì thì nhịn, hai ngày nay vẫn luôn nghĩ dù sao cũng phải ly hôn, cô không muốn lãng phí sức lực vào mấy chuyện ân oán trong quá khứ này, nhưng sự khoan dung của cô lại đổi lấy tên ngu xuẩn này từng bước ép sát, được một tấc tiến một thước!
Nhan Chiêu cười khẩy như thể không nghe thấy, điều chỉnh hô hấp, khi đoàn người Tần Sùng Vũ bước vào phòng khách, cô đã mỉm cười khôi phục bộ dáng dịu dàng khéo léo.
-
Tần Sùng Vũ và Trịnh Đông Hổ là bạn bè, nhưng xem mắt theo phong tục vẫn phải có bà mối, cho nên anh mời vợ Thẩm đoàn trưởng là Hầu Quế Hương đến.
Hầu Quế Hương là người phóng khoáng nhiệt tình. Trước kia khi Nhan Chiêu Nhược và Bàng Thúy chưa ra đảo, Tần Sùng Vũ làm thủ hạ của Thẩm đoàn trưởng, bà ấy không ít lần mời Tần Sùng Vũ đến nhà ăn cơm. Lần này Tần Sùng Vũ mời, tuy chưa từng làm bà mối nhưng bà ấy vẫn cực kỳ nhiệt tình.
"Vị này chính là Trịnh đại đội trưởng, bằng tuổi với Sùng Vũ, quê nhà ở phương Bắc, cha mẹ đều lớn tuổi, ở cùng anh cả, ở xa như vậy thật sự không quan tâm được, nên đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa có đối tượng. Bằng không với chức danh đại đội trưởng này, bộ dạng lại mày rậm mắt to, sớm đã không biết bao nhiêu bà mối đến cửa rồi!"
Hầu Quế Hương giới thiệu xong cho Bàng Thúy, lại giới thiệu cho Trịnh Đông Hổ. Tuy hai người này đều sớm biết tình huống của đối phương nhưng thời đại này mọi việc đều phải theo đúng trình tự, cho dù hai người đã sớm biết nhau thì cũng phải tìm người bà mối đến nói chuyện, qua xem mắt mới có thể đính hôn.
Nhan Chiêu Nhược cầm ấm trà yên lặng rót trà, Hầu Quế Hương cười tủm tỉm nhìn động tác tao nhã của cô, quay đầu nói với Trịnh Đông Hổ.
"Trịnh đại đội trưởng, đây chính là Bàng Thúy, em gái của Sùng Vũ, cậu xem này..."
Nhan Chiêu Nhược vừa khiếp sợ vừa mất mát há miệng, chậm rãi lại nhắm lại.
Bàng Thúy thấy mình lừa dối cô dễ như vậy, trong lòng bình tĩnh, nhìn cửa lớn, thấy anh trai cô ta đang giới thiệu mấy gốc cây xanh trong viện cho những người đó, tạm thời còn chưa có ý muốn vào nhà, sự ngạo mạn vừa rồi bởi vì hoảng hốt đè xuống kia liền trồi lên trong lòng.
"Ai, cô không ra ngoài không biết, mấy người đó nói loại thành phần kém này của cô gả cho anh trai tôi, là do tổ tiên tích đức nhiều đời mới có thể cho cô có vận may này, điểm này tôi cảm thấy họ nói có chút đạo lý. Cô nói sau khi cha mẹ cô bị bệnh mà chết, cô lại có thể theo anh trai tôi sống cuộc sống tốt như vậy, không phải là các cụ gánh thì là cái gì? Đúng rồi, họ còn nói cô là gà mái già không biết đẻ trứng, anh trai tôi cưới cô nhưng cô chẳng làm cái gì, đều ném cho cô em chồng là tôi đây, nói cô quá ác độc linh tinh, dù sao nói cũng khó nghe.” Cô ta nói kéo kéo cổ áo, chiếc áo len cổ cao mà Nhan Nhược Chiêu đưa cho cô ta, cô ta mặc quá chật nên cổ cũng bị siết đến khó chịu, luôn cảm thấy không thở nổi.
Sau đó Bàng Thúy liền nhìn thấy sắc mặt Nhan Chiêu Nhược thay đổi, giống như bị sét đánh, nụ cười còn sót lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cũng dần dần biến mất, đáy lòng cô ta liền đắc ý muốn cười to.
Bàng Thúy ho khan một tiếng, buông cánh tay cô ra, vỗ vai cô để an ủi: "Đợi lát nữa cô coi như không nghe thấy gì cả, anh trai tôi giới thiệu người này cho tôi nghe có vẻ không tệ lắm. Cô ngàn vạn lần phải nhẫn nhịn đừng quấy rầy buổi xem mắt của tôi, có nghe thấy không?”
Nhan Chiêu Nhược sâu kín nhìn cô ta, chậm rãi gật đầu: "Được, cô yên tâm đi.”
Bàng Thúy lúc này mới hài lòng ừ một tiếng.
Cuối cùng Tần Sùng Vũ cũng dẫn một đám người vào nhà, Bàng Thúy thấy thế lập tức ngượng ngùng cúi đầu. Nhan Chiêu Nhược đứng ở một bên, hai tay buông xuống bên cạnh nắm chặt thành quyền, cô khống chế chính mình cố gắng không quá run.
Bàng Thúy coi cô là kẻ ngốc, cho rằng cô không biết tâm tư không thể để người khác phát hiện của cô ta, không biết những chuyện cô ta làm ở bên ngoài, sau đó mượn miệng của những hàng xóm kia nói những lời ác độc trong lòng ra, muốn đả kích khiến cô tự ti khiếp nhược, để cho cô phải cúi đầu trước mặt cô ta, vĩnh viễn bị cô ta chà đạp.
Thế nhưng, cô ta không biết làm như vậy chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa sao? Cô ta dựa vào cái gì muốn cô tha cho hết lần này đến lần khác?
Nhan Chiêu Nhược luôn cố gắng nhịn được cái gì thì nhịn, hai ngày nay vẫn luôn nghĩ dù sao cũng phải ly hôn, cô không muốn lãng phí sức lực vào mấy chuyện ân oán trong quá khứ này, nhưng sự khoan dung của cô lại đổi lấy tên ngu xuẩn này từng bước ép sát, được một tấc tiến một thước!
Nhan Chiêu cười khẩy như thể không nghe thấy, điều chỉnh hô hấp, khi đoàn người Tần Sùng Vũ bước vào phòng khách, cô đã mỉm cười khôi phục bộ dáng dịu dàng khéo léo.
-
Tần Sùng Vũ và Trịnh Đông Hổ là bạn bè, nhưng xem mắt theo phong tục vẫn phải có bà mối, cho nên anh mời vợ Thẩm đoàn trưởng là Hầu Quế Hương đến.
Hầu Quế Hương là người phóng khoáng nhiệt tình. Trước kia khi Nhan Chiêu Nhược và Bàng Thúy chưa ra đảo, Tần Sùng Vũ làm thủ hạ của Thẩm đoàn trưởng, bà ấy không ít lần mời Tần Sùng Vũ đến nhà ăn cơm. Lần này Tần Sùng Vũ mời, tuy chưa từng làm bà mối nhưng bà ấy vẫn cực kỳ nhiệt tình.
"Vị này chính là Trịnh đại đội trưởng, bằng tuổi với Sùng Vũ, quê nhà ở phương Bắc, cha mẹ đều lớn tuổi, ở cùng anh cả, ở xa như vậy thật sự không quan tâm được, nên đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa có đối tượng. Bằng không với chức danh đại đội trưởng này, bộ dạng lại mày rậm mắt to, sớm đã không biết bao nhiêu bà mối đến cửa rồi!"
Hầu Quế Hương giới thiệu xong cho Bàng Thúy, lại giới thiệu cho Trịnh Đông Hổ. Tuy hai người này đều sớm biết tình huống của đối phương nhưng thời đại này mọi việc đều phải theo đúng trình tự, cho dù hai người đã sớm biết nhau thì cũng phải tìm người bà mối đến nói chuyện, qua xem mắt mới có thể đính hôn.
Nhan Chiêu Nhược cầm ấm trà yên lặng rót trà, Hầu Quế Hương cười tủm tỉm nhìn động tác tao nhã của cô, quay đầu nói với Trịnh Đông Hổ.
"Trịnh đại đội trưởng, đây chính là Bàng Thúy, em gái của Sùng Vũ, cậu xem này..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.