Thập Niên 70: Khó Làm Cô Vợ Yêu Kiều
Chương 18:
(>..
01/06/2023
Dứt lời, cầu thang truyền đến tiếng động tĩnh, Bàng Thúy cùng Trịnh Đông Hổ đi xuống.
Nhìn trên mặt hai người này đều mang theo ý cười, tựa hồ tán gẫu không tệ, Hầu Quế Hương gánh vác nhiệm vụ bà mối lập tức chuyển đề tài chuyển trở về hai người họ, muốn dốc toàn lực tác hợp đôi này với nhau.
“Xem ra hai người tán gẫu rất vui đấy. Sùng Vũ, sau này cậu phải gọi Trịnh đại đội trưởng là em rể rồi!” Hầu Quế Hương trêu ghẹo.
Trịnh Đông Hổ là một đàn ông phương Bắc thô lỗ không kiềm chế được, nhưng hôm nay lại có chút ngượng ngùng, bị bà mối vừa nói đùa, nhịn không được giơ tay gãi gãi ót, cười ha ha nói: "Còn chờ gì về sau, hiện tại trực tiếp gọi luôn đi.”
Hầu Quế Hương và hàng xóm xem náo nhiệt bị bộ dáng này của cậu chọc cười ha ha, nhưng có một số hàng xóm cười xong lại nhìn Bàng Thuý mặt đỏ như cô vợ nhỏ, nụ cười này có thêm vài phần ý vị thâm trường.
Bàng Thúy rất hài lòng với Trịnh Đông Hổ, buổi xem mắt này đối với cô ta mà nói là niềm vui ngoài ý muốn. Vốn cô ta không muốn xem mắt bởi trong mắt cô ta, không có người đàn ông nào có thể so được với anh trai Tần Sùng Vũ, cô ta muốn chăm sóc Tần Sùng Vũ cả đời. Nhưng vừa rồi sau khi đi lên, Trịnh Đông Hổ vừa mở miệng liền cười nói cô ta không giống Tần Sùng Vũ nói, cô ta hỏi anh trai nói như thế nào, Trịnh Đông Hổ cũng không trả lời, chỉ nói cô ta lớn lên rất tốt, lại hỏi một ít chuyện nhỏ bình thường cô ta đều bận rộn việc gì, thái độ rất thân thiết, làm cô ta có ấn tượng cực kỳ tốt.
Chưa từng có người khác phái nào khen cô ta như thế, tỏ vẻ tình cảm với cô ta.
Trong lòng cô ta có chút sung sướng, Trịnh Đông Hổ là một đại đội trưởng, nếu gả cho người ta hình như cũng không quá tệ, dù sao sau khi kết hôn còn ở trên đảo, cách đây cũng không xa, cô ta nghĩ tuỳ thời có thể về xem Tần Sùng Vũ một chút, nếu Nhan Chiêu Nhược không chăm sóc tốt cho anh trai, cô ta cũng có thể giúp anh trai.
Nhưng ngay khi cô ta quên hết tất cả, bỗng nhiên phát hiện có gì đó không ổn, quay đầu nhìn, ánh mắt những người hàng xóm trước cửa phòng khách nhìn cô ta tựa hồ có chút... Khinh miệt, khinh thường?
Bàng Thúy run rẩy, quay phắt nhìn về phía Nhan Chiêu Nhược, phát hiện cô cũng đang nhìn mình. Đôi mắt hạnh kia mỉm cười, lại sâu thẳm làm cho cô ta mơ hồ cảm thấy lạnh người, một khắc kia Bàng Thúy bỗng cảm thấy mình giống như con mồi đang chờ làm thịt, đối phương tùy thời sẽ hạ đao sắc bén với cô ta.
Đầu óc Bàng Thúy ngẩn ra, nụ cười thẹn thùng trên mặt chợt ngưng đọng lại.
Bên kia Hầu Quế Hương nói một tràng, buổi xem mắt này liền kết thúc, bà ấy đứng lên, theo Trịnh Đông Hổ bắt đầu đi ra ngoài, Tần Sùng Vũ và Nhan Chiêu Nhược đứng dậy tiễn khách.
Hàng xóm cũng đều đi theo ra nhưng vẫn còn vây quanh cửa nhà bọn họ không chịu tản đi, không ngừng thò đầu nhìn vào trong, khiến hai gò má Bàng Thúy nóng lên, sắc mặt xanh đỏ luân phiên, mùa đông lạnh lẽo mà lưng lại đổ mồ hôi nóng hổi, hết lần này tới lần khác còn phải tiễn khách, không thể cứ như vậy xoay người trở về phòng.
Vương Quyên và Cảnh Hà chơi thân với cô ta như vậy thấy thế, cũng không dám lên tiếng, sợ dẫn lửa thiêu thân, giống như cho tới bây giờ bọn họ chưa từng giúp Bàng Thúy mắng Nhan Chiêu Nhược.
"Này tôi nói, Tần doanh trưởng, cậu không nói sớm Chiêu Nhược là vợ cậu, khiến cả đám chúng tôi còn tưởng Bàng Thúy mới là vợ cậu, cả ngày nói mấy chuyện này với cô ấy."
"Đúng vậy, vợ cậu xinh đẹp như vậy, lại có giỏi giang, cậu giấu không nói, là muốn kim ốc tàng kiều sao?"
“Tần doanh trưởng có phải sợ chúng ta bắt nạt cô ấy không, sau này để vợ anh đi ra ngoài một chút, chúng tôi hiếm khi thấy cô ấy."
Một đám phụ nữ nói chuyện không đứng đắn, nói xong liền cười ha ha, tiếng cười này truyền đến tai Bàng Thúy cực kỳ chói, rốt cuộc cô ta cũng không chịu được nữa, vành mắt đỏ hoe che mặt chạy về phòng.
Tất cả mọi người đều không để ý đến sự tồn tại của Bàng Thúy, trong chốc lát cười nói vui vẻ. Một người phụ nữ mặc áo bông màu đỏ đen nhà cách hai người không xa, tùy tiện hỏi: "Vợ của Sùng Vũ này, công việc phiên dịch của cô có bận rộn hay không? Gần đây nghe nói chính quyền muốn khôi phục kỳ thi đại học, nhưng trên đảo này không có giáo viên trung học, con trai tôi muốn tham gia kỳ thi đại học, nhưng tiếng Anh của nó đến chó cũng không ngửi được, đang chưa biết học như thế nào, cô có thể đến dạy con trai tôi không. Cô yên tâm, vé thịt vải tôi đều có, tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô.
Người phụ nữ mặc áo bông này vừa nói, những người hàng xóm khác trong nhà có con muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, cũng nhao nhao phản ứng lại, muốn Cho Nhan Chiêu Nhược giúp đỡ việc học tiếng Anh, nếu cô còn thời gian, dạy thêm các môn khác thì càng tốt hơn. Dù sao Nhan Chiêu Nhược vừa nhìn đã biết trình độ văn hóa rất cao, tiếng Anh tốt như vậy, các môn khác hẳn là cũng sẽ không kém. Trình độ giáo viên trên đảo này nói chung, có thể có một giáo viên tốt là quá khó khăn.
Nhìn trên mặt hai người này đều mang theo ý cười, tựa hồ tán gẫu không tệ, Hầu Quế Hương gánh vác nhiệm vụ bà mối lập tức chuyển đề tài chuyển trở về hai người họ, muốn dốc toàn lực tác hợp đôi này với nhau.
“Xem ra hai người tán gẫu rất vui đấy. Sùng Vũ, sau này cậu phải gọi Trịnh đại đội trưởng là em rể rồi!” Hầu Quế Hương trêu ghẹo.
Trịnh Đông Hổ là một đàn ông phương Bắc thô lỗ không kiềm chế được, nhưng hôm nay lại có chút ngượng ngùng, bị bà mối vừa nói đùa, nhịn không được giơ tay gãi gãi ót, cười ha ha nói: "Còn chờ gì về sau, hiện tại trực tiếp gọi luôn đi.”
Hầu Quế Hương và hàng xóm xem náo nhiệt bị bộ dáng này của cậu chọc cười ha ha, nhưng có một số hàng xóm cười xong lại nhìn Bàng Thuý mặt đỏ như cô vợ nhỏ, nụ cười này có thêm vài phần ý vị thâm trường.
Bàng Thúy rất hài lòng với Trịnh Đông Hổ, buổi xem mắt này đối với cô ta mà nói là niềm vui ngoài ý muốn. Vốn cô ta không muốn xem mắt bởi trong mắt cô ta, không có người đàn ông nào có thể so được với anh trai Tần Sùng Vũ, cô ta muốn chăm sóc Tần Sùng Vũ cả đời. Nhưng vừa rồi sau khi đi lên, Trịnh Đông Hổ vừa mở miệng liền cười nói cô ta không giống Tần Sùng Vũ nói, cô ta hỏi anh trai nói như thế nào, Trịnh Đông Hổ cũng không trả lời, chỉ nói cô ta lớn lên rất tốt, lại hỏi một ít chuyện nhỏ bình thường cô ta đều bận rộn việc gì, thái độ rất thân thiết, làm cô ta có ấn tượng cực kỳ tốt.
Chưa từng có người khác phái nào khen cô ta như thế, tỏ vẻ tình cảm với cô ta.
Trong lòng cô ta có chút sung sướng, Trịnh Đông Hổ là một đại đội trưởng, nếu gả cho người ta hình như cũng không quá tệ, dù sao sau khi kết hôn còn ở trên đảo, cách đây cũng không xa, cô ta nghĩ tuỳ thời có thể về xem Tần Sùng Vũ một chút, nếu Nhan Chiêu Nhược không chăm sóc tốt cho anh trai, cô ta cũng có thể giúp anh trai.
Nhưng ngay khi cô ta quên hết tất cả, bỗng nhiên phát hiện có gì đó không ổn, quay đầu nhìn, ánh mắt những người hàng xóm trước cửa phòng khách nhìn cô ta tựa hồ có chút... Khinh miệt, khinh thường?
Bàng Thúy run rẩy, quay phắt nhìn về phía Nhan Chiêu Nhược, phát hiện cô cũng đang nhìn mình. Đôi mắt hạnh kia mỉm cười, lại sâu thẳm làm cho cô ta mơ hồ cảm thấy lạnh người, một khắc kia Bàng Thúy bỗng cảm thấy mình giống như con mồi đang chờ làm thịt, đối phương tùy thời sẽ hạ đao sắc bén với cô ta.
Đầu óc Bàng Thúy ngẩn ra, nụ cười thẹn thùng trên mặt chợt ngưng đọng lại.
Bên kia Hầu Quế Hương nói một tràng, buổi xem mắt này liền kết thúc, bà ấy đứng lên, theo Trịnh Đông Hổ bắt đầu đi ra ngoài, Tần Sùng Vũ và Nhan Chiêu Nhược đứng dậy tiễn khách.
Hàng xóm cũng đều đi theo ra nhưng vẫn còn vây quanh cửa nhà bọn họ không chịu tản đi, không ngừng thò đầu nhìn vào trong, khiến hai gò má Bàng Thúy nóng lên, sắc mặt xanh đỏ luân phiên, mùa đông lạnh lẽo mà lưng lại đổ mồ hôi nóng hổi, hết lần này tới lần khác còn phải tiễn khách, không thể cứ như vậy xoay người trở về phòng.
Vương Quyên và Cảnh Hà chơi thân với cô ta như vậy thấy thế, cũng không dám lên tiếng, sợ dẫn lửa thiêu thân, giống như cho tới bây giờ bọn họ chưa từng giúp Bàng Thúy mắng Nhan Chiêu Nhược.
"Này tôi nói, Tần doanh trưởng, cậu không nói sớm Chiêu Nhược là vợ cậu, khiến cả đám chúng tôi còn tưởng Bàng Thúy mới là vợ cậu, cả ngày nói mấy chuyện này với cô ấy."
"Đúng vậy, vợ cậu xinh đẹp như vậy, lại có giỏi giang, cậu giấu không nói, là muốn kim ốc tàng kiều sao?"
“Tần doanh trưởng có phải sợ chúng ta bắt nạt cô ấy không, sau này để vợ anh đi ra ngoài một chút, chúng tôi hiếm khi thấy cô ấy."
Một đám phụ nữ nói chuyện không đứng đắn, nói xong liền cười ha ha, tiếng cười này truyền đến tai Bàng Thúy cực kỳ chói, rốt cuộc cô ta cũng không chịu được nữa, vành mắt đỏ hoe che mặt chạy về phòng.
Tất cả mọi người đều không để ý đến sự tồn tại của Bàng Thúy, trong chốc lát cười nói vui vẻ. Một người phụ nữ mặc áo bông màu đỏ đen nhà cách hai người không xa, tùy tiện hỏi: "Vợ của Sùng Vũ này, công việc phiên dịch của cô có bận rộn hay không? Gần đây nghe nói chính quyền muốn khôi phục kỳ thi đại học, nhưng trên đảo này không có giáo viên trung học, con trai tôi muốn tham gia kỳ thi đại học, nhưng tiếng Anh của nó đến chó cũng không ngửi được, đang chưa biết học như thế nào, cô có thể đến dạy con trai tôi không. Cô yên tâm, vé thịt vải tôi đều có, tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô.
Người phụ nữ mặc áo bông này vừa nói, những người hàng xóm khác trong nhà có con muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, cũng nhao nhao phản ứng lại, muốn Cho Nhan Chiêu Nhược giúp đỡ việc học tiếng Anh, nếu cô còn thời gian, dạy thêm các môn khác thì càng tốt hơn. Dù sao Nhan Chiêu Nhược vừa nhìn đã biết trình độ văn hóa rất cao, tiếng Anh tốt như vậy, các môn khác hẳn là cũng sẽ không kém. Trình độ giáo viên trên đảo này nói chung, có thể có một giáo viên tốt là quá khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.