Thập Niên 70: Khó Làm Cô Vợ Yêu Kiều
Chương 19:
(>..
01/06/2023
Tần Sùng Vũ thấy mấy người đều tranh nhau muốn Nhan Chiêu Nhược làm giáo viên cho con mình, lo lắng Nhan Chiêu Nhược không ứng phó được, liền nhìn cô muốn nói giúp cô một hai câu.
Nhan Chiêu Nhược không để ý tới anh, ngượng ngùng đáp lại: "Chị dâu nếu các chị em muốn con mình học tiếng Anh, có thể đề nghị lên hiệu trưởng trường học trên đảo này một chút, xem ông ấy có thể nghĩ cách mời một giáo viên tiếng Anh tới không. Giáo viên dạy học sẽ có kinh nghiệm hơn, công việc phiên dịch của em có hạn giao nộp, quá bận rộn nên thực sự không có thời gian làm giáo viên dạy thêm, em rất xin lỗi.”
Cô nói như vậy, mọi người cũng đều cảm thấy chủ ý này không tệ, nếu cô ấy không có thời gian, vậy thì cùng nhau đi tìm hiệu trưởng trường học, nhanh chóng mời một giáo viên tiếng Anh tới đây cho bọn nhỏ đến lớp quan trọng hơn.
Bọn họ túm năm tụm ba thảo luận, Nhan Chiêu Nhược thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này đã hoàng hôn, mùa đông trời tối sớm, cô phải nhanh chóng ăn cơm tối, sau đó còn dạy thêm tiếng Anh cho Phó Yên.
Đóng cửa lại, Tần Sùng Vũ nhẹ giọng hỏi: "Sao không đồng ý với họ, anh nhớ lúc trước em đã nói, nếu có cơ hội em muốn làm giáo viên.”
Nhan Chiêu Nhược sửng sốt: "Vậy à?”
Có lẽ cô đã từng nói với anh, nhưng khi đó cô vẫn chưa từng gặp qua ánh mắt khác thường của người khác, ngây thơ cho rằng mình có thể làm giáo viên dạy dỗ con người.
Nhưng mọi người trên đảo này đều không biết hoàn cảnh gia đình của cô, không biết cha mẹ cô bị phân cấp, nếu bọn họ biết, còn có thể nhiệt tình mời cô làm giáo viên cho con cái của bọn họ như vừa rồi không?
Không, không.
Nếu đã biết kết quả, cô cần gì phải làm nhiều việc như vậy, hơn nữa bây giờ cô cũng không có thời gian rảnh rỗi kia. Đồng ý chuyện của Phó Yên là bởi vì cha mẹ Phó Yên biết bối cảnh gia đình của cô, không thèm để ý chuyện này, vừa lúc cô muốn tích góp thêm chút tiền để ly hôn.
Khuôn mặt trắng nõn của cô lộ ra chút tự giễu: "Sau này nếu có cơ hội thì tính sau, bây giờ quên đi.”
Qua vài năm nữa, cha mẹ cô sẽ bị bình đảo, khi đó cô cũng ly hôn với Tần Sùng Vũ.
Trời cao mặc cho chim bay, biển rộng cá nhảy, cô sẽ đi đến một nơi mà không ai biết cô, nơi cô làm một giáo viên, và sau đó quên tất cả mọi thứ ở đây.
Tần Sùng Vũ mím môi mỏng, rũ mắt nhìn người vợ trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy lúc mình không chú ý tới, cô lặng yên thay đổi rất nhiều.
Anh có bỏ qua điều gì không?
Nhan Chiêu Nhược lên lầu thay áo khoác, đeo tạp dề đi vào phòng bếp, thấy trong góc chất đống rất nhiều bắp cải và khoai tây nên định làm bắp cải trộn và khoai tây chiên, món ăn đơn giản này cô vẫn biết, chỉ là hương vị bình thường, chưa nói tới có bao nhiêu ngon.
Tần Sùng Vũ xin nghỉ nửa ngày, buổi tối cũng không cần đi huấn luyện, liền đi theo vào muốn hỗ trợ cô.
Không gian phòng bếp không lớn, bình thường ở nhà Tần Sùng Vũ mười ngón tay không dính nước, Nhan Chiêu Nhược cũng có chút ghét bỏ anh, muốn đuổi anh ra ngoài, đừng đứng chướng mắt ở chỗ này.
"Chỗ này không cần anh hỗ trợ, anh đi an ủi em gái tốt của anh đi, có thể cô ta đang khóc ở trong phòng đấy."
Không đề cập đến Bàng Thúy còn tốt, vừa nhắc tới cô ta, sắc mặt Tần Sùng Vũ đột nhiên lạnh lẽo hẳn đi. Lúc này Bàng Thúy thật sự chạm đến điểm mấu chốt của anh, dám lừa gạt người ngoài cùng bắt nạt người trong nhà, còn ôm loại tâm tư không nên có với anh, khiến anh tức đến mức không nói lên lời. Nhưng anh không phải loại người thích nói dông dài nên nhất thời không có trả lời, cả người tản ra khí lạnh, cầm một củ khoai tây, đứng ở trước bàn chiếm vị trí gọt vỏ thái sợi, hết lần này tới lần khác bởi vì tay nghề kém cỏi, mỗi một cái hình như đều cắt phải ngón tay, thoạt nhìn có chút dọa người.
Nhan Chiêu Nhược không muốn chạm vào điểm mốc của anh nữa, nhường lại vị trí, ngồi sang một bên châm lửa đun nước trong nồi đất, trước tiên nấu cháo ngô.
Không khí trong nhà căng thẳng, Nhan Chiêu Nhược mặt ngoài bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại không ngừng muốn cười.
Tất cả những chuyện phát sinh hôm nay, đều là báo ứng của Bàng Thuý!
Kiếp trước cô cứ cố đâm đầu đi rồi lại đâm vào trong sương mù không đi ra được, nhưng sống lại một đời cô nhìn thấu tất cả mọi chuyện. Cha mẹ cô bị hắt nước bẩn, vô cớ bị hạ xuống rồi chết thảm, người anh trai nhiệt huyết tiến lên của cô cũng tuyệt vọng tự sát, tất cả những chuyện này, đều là do hung thủ đứng sau không cách nào nói ra miệng kia gây nên, chẳng lẽ Bàng Thúy này thật sự không rõ ràng sao?
Bàng Thúy không có văn hóa gì, nhưng cô ta cũng không phải kẻ ngu, cô ta thấy cô khốn khổ, liền không biết tốt xấu bừa bãi giẫm lên đầu cô, hết lần này đến lần khác dùng chuyện này chọc vào vết thương của cô, để thỏa mãn lòng tự trọng và tư dục đáng thương của cô ta.
Nhan Chiêu Nhược không để ý tới anh, ngượng ngùng đáp lại: "Chị dâu nếu các chị em muốn con mình học tiếng Anh, có thể đề nghị lên hiệu trưởng trường học trên đảo này một chút, xem ông ấy có thể nghĩ cách mời một giáo viên tiếng Anh tới không. Giáo viên dạy học sẽ có kinh nghiệm hơn, công việc phiên dịch của em có hạn giao nộp, quá bận rộn nên thực sự không có thời gian làm giáo viên dạy thêm, em rất xin lỗi.”
Cô nói như vậy, mọi người cũng đều cảm thấy chủ ý này không tệ, nếu cô ấy không có thời gian, vậy thì cùng nhau đi tìm hiệu trưởng trường học, nhanh chóng mời một giáo viên tiếng Anh tới đây cho bọn nhỏ đến lớp quan trọng hơn.
Bọn họ túm năm tụm ba thảo luận, Nhan Chiêu Nhược thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này đã hoàng hôn, mùa đông trời tối sớm, cô phải nhanh chóng ăn cơm tối, sau đó còn dạy thêm tiếng Anh cho Phó Yên.
Đóng cửa lại, Tần Sùng Vũ nhẹ giọng hỏi: "Sao không đồng ý với họ, anh nhớ lúc trước em đã nói, nếu có cơ hội em muốn làm giáo viên.”
Nhan Chiêu Nhược sửng sốt: "Vậy à?”
Có lẽ cô đã từng nói với anh, nhưng khi đó cô vẫn chưa từng gặp qua ánh mắt khác thường của người khác, ngây thơ cho rằng mình có thể làm giáo viên dạy dỗ con người.
Nhưng mọi người trên đảo này đều không biết hoàn cảnh gia đình của cô, không biết cha mẹ cô bị phân cấp, nếu bọn họ biết, còn có thể nhiệt tình mời cô làm giáo viên cho con cái của bọn họ như vừa rồi không?
Không, không.
Nếu đã biết kết quả, cô cần gì phải làm nhiều việc như vậy, hơn nữa bây giờ cô cũng không có thời gian rảnh rỗi kia. Đồng ý chuyện của Phó Yên là bởi vì cha mẹ Phó Yên biết bối cảnh gia đình của cô, không thèm để ý chuyện này, vừa lúc cô muốn tích góp thêm chút tiền để ly hôn.
Khuôn mặt trắng nõn của cô lộ ra chút tự giễu: "Sau này nếu có cơ hội thì tính sau, bây giờ quên đi.”
Qua vài năm nữa, cha mẹ cô sẽ bị bình đảo, khi đó cô cũng ly hôn với Tần Sùng Vũ.
Trời cao mặc cho chim bay, biển rộng cá nhảy, cô sẽ đi đến một nơi mà không ai biết cô, nơi cô làm một giáo viên, và sau đó quên tất cả mọi thứ ở đây.
Tần Sùng Vũ mím môi mỏng, rũ mắt nhìn người vợ trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy lúc mình không chú ý tới, cô lặng yên thay đổi rất nhiều.
Anh có bỏ qua điều gì không?
Nhan Chiêu Nhược lên lầu thay áo khoác, đeo tạp dề đi vào phòng bếp, thấy trong góc chất đống rất nhiều bắp cải và khoai tây nên định làm bắp cải trộn và khoai tây chiên, món ăn đơn giản này cô vẫn biết, chỉ là hương vị bình thường, chưa nói tới có bao nhiêu ngon.
Tần Sùng Vũ xin nghỉ nửa ngày, buổi tối cũng không cần đi huấn luyện, liền đi theo vào muốn hỗ trợ cô.
Không gian phòng bếp không lớn, bình thường ở nhà Tần Sùng Vũ mười ngón tay không dính nước, Nhan Chiêu Nhược cũng có chút ghét bỏ anh, muốn đuổi anh ra ngoài, đừng đứng chướng mắt ở chỗ này.
"Chỗ này không cần anh hỗ trợ, anh đi an ủi em gái tốt của anh đi, có thể cô ta đang khóc ở trong phòng đấy."
Không đề cập đến Bàng Thúy còn tốt, vừa nhắc tới cô ta, sắc mặt Tần Sùng Vũ đột nhiên lạnh lẽo hẳn đi. Lúc này Bàng Thúy thật sự chạm đến điểm mấu chốt của anh, dám lừa gạt người ngoài cùng bắt nạt người trong nhà, còn ôm loại tâm tư không nên có với anh, khiến anh tức đến mức không nói lên lời. Nhưng anh không phải loại người thích nói dông dài nên nhất thời không có trả lời, cả người tản ra khí lạnh, cầm một củ khoai tây, đứng ở trước bàn chiếm vị trí gọt vỏ thái sợi, hết lần này tới lần khác bởi vì tay nghề kém cỏi, mỗi một cái hình như đều cắt phải ngón tay, thoạt nhìn có chút dọa người.
Nhan Chiêu Nhược không muốn chạm vào điểm mốc của anh nữa, nhường lại vị trí, ngồi sang một bên châm lửa đun nước trong nồi đất, trước tiên nấu cháo ngô.
Không khí trong nhà căng thẳng, Nhan Chiêu Nhược mặt ngoài bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại không ngừng muốn cười.
Tất cả những chuyện phát sinh hôm nay, đều là báo ứng của Bàng Thuý!
Kiếp trước cô cứ cố đâm đầu đi rồi lại đâm vào trong sương mù không đi ra được, nhưng sống lại một đời cô nhìn thấu tất cả mọi chuyện. Cha mẹ cô bị hắt nước bẩn, vô cớ bị hạ xuống rồi chết thảm, người anh trai nhiệt huyết tiến lên của cô cũng tuyệt vọng tự sát, tất cả những chuyện này, đều là do hung thủ đứng sau không cách nào nói ra miệng kia gây nên, chẳng lẽ Bàng Thúy này thật sự không rõ ràng sao?
Bàng Thúy không có văn hóa gì, nhưng cô ta cũng không phải kẻ ngu, cô ta thấy cô khốn khổ, liền không biết tốt xấu bừa bãi giẫm lên đầu cô, hết lần này đến lần khác dùng chuyện này chọc vào vết thương của cô, để thỏa mãn lòng tự trọng và tư dục đáng thương của cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.