Thập Niên 70: Khó Làm Cô Vợ Yêu Kiều
Chương 41:
(>..
01/06/2023
Nhan Chiêu Nhược không đến bệnh viện, ăn cơm tối xong liền đến nhà họ Phó, nói về dự định trong việc đến nơi thi sắp tới với Phó phu nhân và Phó Yên. Nếu Phó Yên đồng ý thì mỗi buổi tối cô sẽ tiếp tục hỗ trợ cô nhóc học thêm tiếng Anh. Nếu họ không muốn đi sớm thì trừ đi mấy ngày còn lại là được rồi.
Phó phu nhân nói: "Đi sớm làm quen một chút cũng tốt, dù sao nơi thi cũng không ở trên đảo nên cũng đừng để đến sát kỳ thi mới tới đó, đến lúc đó lại không quen sẽ ảnh hưởng đến phát huy trong lúc thi. Nếu như vậy thì quá tiếc.”
Vì thế lúc Nhan Chiêu Nhược dạy thêm tiếng Anh cho Phó Yên, Phó phu nhân lập tức thu dọn giúp.
Sau khi dạy xong cô trở về nhà. Lúc cô rửa mặt xong thì Tần Sùng Vũ vừa vặn từ bệnh viện trở về. Cô không muốn hỏi thăm tình hình của Bàng Thúy nhưng cũng không vội vàng lên lầu, bởi vì anh còn có thể còn hỏi cô vì sao lại ly hôn với anh.
Kết quả Tần Sùng Vũ lại không hỏi, vừa trở về liền tự mình cầm đồ ngủ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cô chỉ mặc đồ ngủ cùng một cái áo khoác, ngồi dưới lầu một thời gian dài nên bị lạnh đến cứng cả tay chân, đành phải trở về phòng ngủ trước.
Một lát sau, Tần Sùng Vũ mặc đồ ngủ màu đen, trên người mang theo hơi nước vừa mới tắm rửa xong. Có thể bởi vì tâm tình anh không tốt nên cả người bị một cỗ khí tức âm trầm bao phủ. Nhan Chiêu Nhược nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn, không nhịn được nhìn chằm chằm sắc mặt anh hai lần, sau đó buông cây bút trong tay xuống, yên lặng chờ anh hỏi.
Nhưng anh chỉ nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt, nhẹ giọng nói: "Tối nay anh xuống dưới lầu ngủ.”
Nhan Chiêu Nhược sửng sốt một chút: "Để em lấy chăn cho anh.”
"Không cần, anh tự cầm là được, em tiếp tục đọc sách đi." Anh nói xong liền mở tủ quần áo ra, lấy đệm chăn đặt ở phía trên xuống, phía dưới tủ quần áo treo áo ngủ của cô, chăn không cẩn thận cọ một chút, một bộ đồ ngủ dài tay màu trắng mang theo hoa vụn rơi xuống đất.
Nhan Chiêu Nhược nín thở một chút, muốn nhanh chóng đi qua nhặt lên, thấy anh buông chăn nhặt đồ ngủ của cô lên, gấp lại rồi đặt trở về, cô đành phải thôi, rũ mắt xuống làm bộ cũng không để ý đến.
Bộ đồ ngủ đó là lần cuối cùng cô mặc khi lâm trận.
Anh cởi quần ngủ của cô ra, bóp eo cô ép cô ngồi ở trên đó. Mọi chuyện đều phát sinh quá gấp gáp, áo ngủ của cô còn mặc nguyên trên người.
Phòng ngủ bật đèn đầu giường, cô cắn môi, trong sự hỗn loạn vô thức ấy, cúi đầu nhìn thấy hai mắt anh sâu thẳm như sói, giống như muốn ăn gọn cô trong một miếng, tràn đầy dã tính.
......
Lúc ấy cô còn không nghĩ tới định ly hôn nhanh như vậy, bởi vậy nên cô không biết, đêm đó sẽ là lần cuối cùng của bọn họ.
Nghĩ tới đây, hai má Nhan Chiêu Nhược không khống chế được bắt đầu nóng lên, vì thế xoay người đưa lưng về phía anh, làm bộ tiếp tục đọc sách.
Thẳng đến khi nghe thấy anh đi ra khỏi phòng ngủ, tiếng bước chân dần xa rồi biến mất, cô mới không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
-
Lập tức phải rời đảo đến một nơi xa lạ, tuy rằng chỉ là mấy ngày, thi xong còn phải trở về dọn hành lý nhưng cảm xúc của Nhan Chiêu Nhược vẫn phấn khởi đến lạ xen lẫn một chút bất an, một đêm này cô ngủ cũng không ngon.
Trời còn chưa sáng, cô đã không thể nằm được nữa nên dứt khoát dậy thay quần áo, xuống dưới lầu, bắt đầu làm điểm tâm.
Nhưng Tần Sùng Vũ vẫn bị cô đánh thức, sau khi rửa mặt anh lại đốt lửa, hai người im lặng không nói gì với nhau, lúc ăn điểm tâm cũng không nói gì.
Sau khi ăn xong, cô xách hành lý lên và mỉm cười với anh: "Em đi đây.”
Tần Sùng Vũ thay giày, nhận lấy hành lý trong tay cô: "Đi thôi, anh tiễn em.”
Hành lý của cô không nhiều lắm, chỉ là ôn thi phải dùng sách dày nên nặng hơn một chút. Cô không muốn làm phiền anh nhưng cô biết khi anh đã quyết định làm cái gì thì không dễ dàng thuyết phục được, đành phải tùy anh.
Đi ra khỏi nhà, Tần Sùng Vũ xách hai cái túi lớn, hai người sóng vai đi cùng nhau, tự nhiên khiến cho không ít người chú ý.
Vương Quyên và Cảnh Thúy chơi thân với Bàng Thúy, đang đi từ cửa hàng vật phẩm không thiết yếu, ngẩng đầu nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức cười khanh khách chào hỏi: "Tần doanh trưởng chuẩn bị đi đâu vậy?”
Có thể là lúc trước bị ảnh hưởng từ Bàng Thúy quá sâu nên hai người bọn họ đều không có cảm tình với Nhan Chiêu Nhược, cho nên trực tiếp coi thường cô.
Tần Sùng Vũ thản nhiên nói: "Chiêu Nhược đi thi đại học, tôi đi tiễn cô ấy.”
Phó phu nhân nói: "Đi sớm làm quen một chút cũng tốt, dù sao nơi thi cũng không ở trên đảo nên cũng đừng để đến sát kỳ thi mới tới đó, đến lúc đó lại không quen sẽ ảnh hưởng đến phát huy trong lúc thi. Nếu như vậy thì quá tiếc.”
Vì thế lúc Nhan Chiêu Nhược dạy thêm tiếng Anh cho Phó Yên, Phó phu nhân lập tức thu dọn giúp.
Sau khi dạy xong cô trở về nhà. Lúc cô rửa mặt xong thì Tần Sùng Vũ vừa vặn từ bệnh viện trở về. Cô không muốn hỏi thăm tình hình của Bàng Thúy nhưng cũng không vội vàng lên lầu, bởi vì anh còn có thể còn hỏi cô vì sao lại ly hôn với anh.
Kết quả Tần Sùng Vũ lại không hỏi, vừa trở về liền tự mình cầm đồ ngủ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cô chỉ mặc đồ ngủ cùng một cái áo khoác, ngồi dưới lầu một thời gian dài nên bị lạnh đến cứng cả tay chân, đành phải trở về phòng ngủ trước.
Một lát sau, Tần Sùng Vũ mặc đồ ngủ màu đen, trên người mang theo hơi nước vừa mới tắm rửa xong. Có thể bởi vì tâm tình anh không tốt nên cả người bị một cỗ khí tức âm trầm bao phủ. Nhan Chiêu Nhược nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn, không nhịn được nhìn chằm chằm sắc mặt anh hai lần, sau đó buông cây bút trong tay xuống, yên lặng chờ anh hỏi.
Nhưng anh chỉ nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt, nhẹ giọng nói: "Tối nay anh xuống dưới lầu ngủ.”
Nhan Chiêu Nhược sửng sốt một chút: "Để em lấy chăn cho anh.”
"Không cần, anh tự cầm là được, em tiếp tục đọc sách đi." Anh nói xong liền mở tủ quần áo ra, lấy đệm chăn đặt ở phía trên xuống, phía dưới tủ quần áo treo áo ngủ của cô, chăn không cẩn thận cọ một chút, một bộ đồ ngủ dài tay màu trắng mang theo hoa vụn rơi xuống đất.
Nhan Chiêu Nhược nín thở một chút, muốn nhanh chóng đi qua nhặt lên, thấy anh buông chăn nhặt đồ ngủ của cô lên, gấp lại rồi đặt trở về, cô đành phải thôi, rũ mắt xuống làm bộ cũng không để ý đến.
Bộ đồ ngủ đó là lần cuối cùng cô mặc khi lâm trận.
Anh cởi quần ngủ của cô ra, bóp eo cô ép cô ngồi ở trên đó. Mọi chuyện đều phát sinh quá gấp gáp, áo ngủ của cô còn mặc nguyên trên người.
Phòng ngủ bật đèn đầu giường, cô cắn môi, trong sự hỗn loạn vô thức ấy, cúi đầu nhìn thấy hai mắt anh sâu thẳm như sói, giống như muốn ăn gọn cô trong một miếng, tràn đầy dã tính.
......
Lúc ấy cô còn không nghĩ tới định ly hôn nhanh như vậy, bởi vậy nên cô không biết, đêm đó sẽ là lần cuối cùng của bọn họ.
Nghĩ tới đây, hai má Nhan Chiêu Nhược không khống chế được bắt đầu nóng lên, vì thế xoay người đưa lưng về phía anh, làm bộ tiếp tục đọc sách.
Thẳng đến khi nghe thấy anh đi ra khỏi phòng ngủ, tiếng bước chân dần xa rồi biến mất, cô mới không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
-
Lập tức phải rời đảo đến một nơi xa lạ, tuy rằng chỉ là mấy ngày, thi xong còn phải trở về dọn hành lý nhưng cảm xúc của Nhan Chiêu Nhược vẫn phấn khởi đến lạ xen lẫn một chút bất an, một đêm này cô ngủ cũng không ngon.
Trời còn chưa sáng, cô đã không thể nằm được nữa nên dứt khoát dậy thay quần áo, xuống dưới lầu, bắt đầu làm điểm tâm.
Nhưng Tần Sùng Vũ vẫn bị cô đánh thức, sau khi rửa mặt anh lại đốt lửa, hai người im lặng không nói gì với nhau, lúc ăn điểm tâm cũng không nói gì.
Sau khi ăn xong, cô xách hành lý lên và mỉm cười với anh: "Em đi đây.”
Tần Sùng Vũ thay giày, nhận lấy hành lý trong tay cô: "Đi thôi, anh tiễn em.”
Hành lý của cô không nhiều lắm, chỉ là ôn thi phải dùng sách dày nên nặng hơn một chút. Cô không muốn làm phiền anh nhưng cô biết khi anh đã quyết định làm cái gì thì không dễ dàng thuyết phục được, đành phải tùy anh.
Đi ra khỏi nhà, Tần Sùng Vũ xách hai cái túi lớn, hai người sóng vai đi cùng nhau, tự nhiên khiến cho không ít người chú ý.
Vương Quyên và Cảnh Thúy chơi thân với Bàng Thúy, đang đi từ cửa hàng vật phẩm không thiết yếu, ngẩng đầu nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức cười khanh khách chào hỏi: "Tần doanh trưởng chuẩn bị đi đâu vậy?”
Có thể là lúc trước bị ảnh hưởng từ Bàng Thúy quá sâu nên hai người bọn họ đều không có cảm tình với Nhan Chiêu Nhược, cho nên trực tiếp coi thường cô.
Tần Sùng Vũ thản nhiên nói: "Chiêu Nhược đi thi đại học, tôi đi tiễn cô ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.