Thập Niên 70: Khó Làm Cô Vợ Yêu Kiều
Chương 42:
(>..
01/06/2023
Vương Quyên và Cảnh Thúy cũng không biết chuyện Nhan Chiêu Nhược muốn tham gia thi đại học, nghe vậy hai mặt nhìn nhau.
Hàng xóm ở phía bên kia đã ngạc nhiên kêu lên: "Cô thật giỏi, đã lấy chồng nhưng vẫn đi học. Với mấy ông đàn ông, đi học văn hoá rất khổ sở, để cho con trai tôi đi học, giống như bắt nó để đi chết vậy. Điều này thật tốt. Cô cố học hành thật giỏi nhé!”
Mấy người hàng xóm đều nở nụ cười, Vương Quyên và Cảnh Hà lại nhếch khóe miệng.
"Bác Vương, cô ấy chỉ đi thi đại học, còn chưa thi đậu đâu!"
"Đúng vậy, Tần doanh trưởng cũng quá tốt rồi, không vội để vợ sinh con, còn muốn đưa vợ đi thi, cũng không biết suy nghĩ gì." Những lời này là Cảnh Hà nói, cô ta và Vương Quyên đứng chung một chỗ, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Kiếp trước Nhan Chiêu Nhược ở trên đảo, bởi vì có Bàng Thúy xúi giục nên không ít lần bị hai người bọn họ chèn ép. Hai người này đều điển hình cho kiểu người đầu óc ngu si tứ chi phát triển, phải dùng lời thô tục chửi lại hoặc đánh họ một trận, còn đơn thuần giảng đạo lý là nói không thông, tựa như tú tài gặp phải binh lính, cho nên loại người này cô chỉ coi như xem khỉ đùa giỡn, một chút quan tâm cũng không có.
Tần Sùng Vũ lại dừng bước, nói với bác Vương: "Chiêu Nhược học giỏi, hiện tại phía trên đang thiếu nhân tài xây dựng quốc gia, không đi học đại học thì thật đáng tiếc. Nếu cô ấy thi đậu, sau này tôi mời mọi người ăn kẹo mừng.”
Bác Vương nhìn Nhan Chiêu Nhược hai mắt tỏa sáng, chậc chậc hai tiếng: "Tôi cũng nghe lão già nhà tôi nói, sau này làm quan đều phải là sinh viên đại học. Vậy Chiêu Nhược cũng có thể làm quan lớn!”
Bác Vương nói một câu lập tức làm cho Vương Quyên cùng Cảnh Hà rụt cổ thay đổi sắc mặt.Những lời hai người nói vừa rồi đã cực kỳ đắc tội với Nhan Chiêu Nhược, lúc nói hai người còn không nghĩ tới điều này, hiện tại đều hối hận.
Nhưng Tần Sùng Vũ và Nhan Chiêu Nhược cũng không nhìn hai người, nói với bác Vương rồi đi về phía bến tàu.
-
Đến bến tàu, Phó phu nhân và Phó Yên còn chưa tới, Nhan Chiêu Nhược không muốn Tần Sùng Vũ đứng ở chỗ này chờ với cô.
"Hành lý cứ để em, anh trở về đi, đừng đến doanh trại trễ."
"Anh đã xin nghỉ một ngày, qua đây giúp em sắp xếp xong xuôi rồi về."
Nhan Chiêu Nhược mím môi, hạ thấp giọng nói: "Cũng không phải có một mình em, thật sự không cần.”
Hôm nay thời tiết không quá lạnh, cô mặc một chiếc áo gió màu xám, quấn quanh cô một chiếc khăn dệt kim màu be, khuôn mặt nhỏ nhắn rụt vào trong, chỉ lộ ra một đôi mắt ướt át, dáng người mảnh khảnh yểu điệu, người bến tàu lại nhiều nên có không ít người âm thầm nhìn chằm chặp.
Tần Sùng Vũ nghiêng đầu nhìn cô chỉ cao đến vai mình, im lặng vài giây rồi nói: "Anh đã xin nghỉ rồi.”
"..." Nhan Chiêu Nhược không nhịn được lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Anh quay đầu nhìn về nơi khác, giữa hai đầu lông mày hơi nhíu lại, ngực giống như bị nhét một cục bông, buồn bực khó chịu.
Đợi một lát, rốt cuộc hai mẹ con nhà họ Phó cũng đến.
"Ôi chao, sao còn đứng ở phía trên chờ, mau lên thuyền trước." Phó phu nhân thở hổn hển xua tay nói.
Bốn người mua vé lên thuyền, sau khi ngồi xuống Phó Yên ngượng ngùng lè lưỡi: "Mẹ em sợ quên đồ nên ở nhà lôi hết hành lý ra sửa sang lại lần hai, thế mới đến trễ như vậy.”
Phó phu nhân cũng đã nhiều tuổi, nên hay dễ quên, Nhan Chiêu Nhược mỉm cười nghe bà ấy lải nhải con gái mình bất cẩn thế nào.
Đợi thuyền khởi động, Phó phu nhân mới nhớ tới Tần Sùng Vũ cũng lên cùng: "Ui, Tần doanh trưởng thật biết thương vợ. Thực ra cũng không có cái gì, còn không phải có tôi ở đây rồi sao, cậu không cần lo lắng.”
Tần Sùng Vũ nói: "Cháu đi qua đó cùng cô ấy, sắp xếp xong xuôi rồi về ạ.”
Nhan Chiêu Nhược còn chưa nói cho Phó phu nhân biết chuyện bọn họ quyết định ly hôn, bây giờ cũng không định nói nên cười gượng rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thủ tục ly hôn còn chưa làm xong, nói ra ngoài dễ dàng bị nghị luận lung tung. Khi đó lãnh đạo phía trên nghe được, vì ngại ảnh hưởng nên sẽ bình ổn dư luận, không phê chuẩn báo cáo ly hôn, cũng tìm người hoà giải nhiều lần. Kiếp trước Nhan Chiêu Nhược có quen một quân tẩu, người đó muốn ly hôn nhưng bị như vậy nên cuối cùng náo loạn rất khó coi.
Cho nên trước tiên cần khống chế số người biết chuyện này, phía trên khuyên bảo không được, sẽ cho rằng vợ này của anh vì vào đại học mà phải chia xa nên sẽ rất bất an gì đó, cho rằng cô và Tần Sùng Vũ quả thật không thích hợp tiếp tục làm vợ chồng. Đợi sau khi Tần Sùng Vũ ly hôn xong, xuất phát từ sự đau lòng, họ còn có thể lập tức giới thiệu đối tượng mới cho anh. Đây đều là kinh nghiệm cô nghe được từ người khác.
Chỉ là, không nghĩ tới nghe được người khác khen vợ chồng bọn họ linh tinh lại không được tự nhiên như vậy.
Thậm chí cô cảm thấy có chút mỉa mai.
Hàng xóm ở phía bên kia đã ngạc nhiên kêu lên: "Cô thật giỏi, đã lấy chồng nhưng vẫn đi học. Với mấy ông đàn ông, đi học văn hoá rất khổ sở, để cho con trai tôi đi học, giống như bắt nó để đi chết vậy. Điều này thật tốt. Cô cố học hành thật giỏi nhé!”
Mấy người hàng xóm đều nở nụ cười, Vương Quyên và Cảnh Hà lại nhếch khóe miệng.
"Bác Vương, cô ấy chỉ đi thi đại học, còn chưa thi đậu đâu!"
"Đúng vậy, Tần doanh trưởng cũng quá tốt rồi, không vội để vợ sinh con, còn muốn đưa vợ đi thi, cũng không biết suy nghĩ gì." Những lời này là Cảnh Hà nói, cô ta và Vương Quyên đứng chung một chỗ, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Kiếp trước Nhan Chiêu Nhược ở trên đảo, bởi vì có Bàng Thúy xúi giục nên không ít lần bị hai người bọn họ chèn ép. Hai người này đều điển hình cho kiểu người đầu óc ngu si tứ chi phát triển, phải dùng lời thô tục chửi lại hoặc đánh họ một trận, còn đơn thuần giảng đạo lý là nói không thông, tựa như tú tài gặp phải binh lính, cho nên loại người này cô chỉ coi như xem khỉ đùa giỡn, một chút quan tâm cũng không có.
Tần Sùng Vũ lại dừng bước, nói với bác Vương: "Chiêu Nhược học giỏi, hiện tại phía trên đang thiếu nhân tài xây dựng quốc gia, không đi học đại học thì thật đáng tiếc. Nếu cô ấy thi đậu, sau này tôi mời mọi người ăn kẹo mừng.”
Bác Vương nhìn Nhan Chiêu Nhược hai mắt tỏa sáng, chậc chậc hai tiếng: "Tôi cũng nghe lão già nhà tôi nói, sau này làm quan đều phải là sinh viên đại học. Vậy Chiêu Nhược cũng có thể làm quan lớn!”
Bác Vương nói một câu lập tức làm cho Vương Quyên cùng Cảnh Hà rụt cổ thay đổi sắc mặt.Những lời hai người nói vừa rồi đã cực kỳ đắc tội với Nhan Chiêu Nhược, lúc nói hai người còn không nghĩ tới điều này, hiện tại đều hối hận.
Nhưng Tần Sùng Vũ và Nhan Chiêu Nhược cũng không nhìn hai người, nói với bác Vương rồi đi về phía bến tàu.
-
Đến bến tàu, Phó phu nhân và Phó Yên còn chưa tới, Nhan Chiêu Nhược không muốn Tần Sùng Vũ đứng ở chỗ này chờ với cô.
"Hành lý cứ để em, anh trở về đi, đừng đến doanh trại trễ."
"Anh đã xin nghỉ một ngày, qua đây giúp em sắp xếp xong xuôi rồi về."
Nhan Chiêu Nhược mím môi, hạ thấp giọng nói: "Cũng không phải có một mình em, thật sự không cần.”
Hôm nay thời tiết không quá lạnh, cô mặc một chiếc áo gió màu xám, quấn quanh cô một chiếc khăn dệt kim màu be, khuôn mặt nhỏ nhắn rụt vào trong, chỉ lộ ra một đôi mắt ướt át, dáng người mảnh khảnh yểu điệu, người bến tàu lại nhiều nên có không ít người âm thầm nhìn chằm chặp.
Tần Sùng Vũ nghiêng đầu nhìn cô chỉ cao đến vai mình, im lặng vài giây rồi nói: "Anh đã xin nghỉ rồi.”
"..." Nhan Chiêu Nhược không nhịn được lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Anh quay đầu nhìn về nơi khác, giữa hai đầu lông mày hơi nhíu lại, ngực giống như bị nhét một cục bông, buồn bực khó chịu.
Đợi một lát, rốt cuộc hai mẹ con nhà họ Phó cũng đến.
"Ôi chao, sao còn đứng ở phía trên chờ, mau lên thuyền trước." Phó phu nhân thở hổn hển xua tay nói.
Bốn người mua vé lên thuyền, sau khi ngồi xuống Phó Yên ngượng ngùng lè lưỡi: "Mẹ em sợ quên đồ nên ở nhà lôi hết hành lý ra sửa sang lại lần hai, thế mới đến trễ như vậy.”
Phó phu nhân cũng đã nhiều tuổi, nên hay dễ quên, Nhan Chiêu Nhược mỉm cười nghe bà ấy lải nhải con gái mình bất cẩn thế nào.
Đợi thuyền khởi động, Phó phu nhân mới nhớ tới Tần Sùng Vũ cũng lên cùng: "Ui, Tần doanh trưởng thật biết thương vợ. Thực ra cũng không có cái gì, còn không phải có tôi ở đây rồi sao, cậu không cần lo lắng.”
Tần Sùng Vũ nói: "Cháu đi qua đó cùng cô ấy, sắp xếp xong xuôi rồi về ạ.”
Nhan Chiêu Nhược còn chưa nói cho Phó phu nhân biết chuyện bọn họ quyết định ly hôn, bây giờ cũng không định nói nên cười gượng rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thủ tục ly hôn còn chưa làm xong, nói ra ngoài dễ dàng bị nghị luận lung tung. Khi đó lãnh đạo phía trên nghe được, vì ngại ảnh hưởng nên sẽ bình ổn dư luận, không phê chuẩn báo cáo ly hôn, cũng tìm người hoà giải nhiều lần. Kiếp trước Nhan Chiêu Nhược có quen một quân tẩu, người đó muốn ly hôn nhưng bị như vậy nên cuối cùng náo loạn rất khó coi.
Cho nên trước tiên cần khống chế số người biết chuyện này, phía trên khuyên bảo không được, sẽ cho rằng vợ này của anh vì vào đại học mà phải chia xa nên sẽ rất bất an gì đó, cho rằng cô và Tần Sùng Vũ quả thật không thích hợp tiếp tục làm vợ chồng. Đợi sau khi Tần Sùng Vũ ly hôn xong, xuất phát từ sự đau lòng, họ còn có thể lập tức giới thiệu đối tượng mới cho anh. Đây đều là kinh nghiệm cô nghe được từ người khác.
Chỉ là, không nghĩ tới nghe được người khác khen vợ chồng bọn họ linh tinh lại không được tự nhiên như vậy.
Thậm chí cô cảm thấy có chút mỉa mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.