Thập Niên 70: Khó Làm Cô Vợ Yêu Kiều
Chương 48:
(>..
01/06/2023
*Từ đây đổi xưng hô của nam nữ chính vì đã ly hôn
Nhan Chiêu Nhược nhìn cây hòe cổ thụ nhà hàng xóm bên trái cao hơn tường viện, cây hòe già sắp xoắn thành hình chữ S, cô chớp chớp mắt.
Ban ngày Tần Sùng Vũ không ở nhà, Bàng Thúy hẳn là còn đang nằm viện, sao Úc San San có thể đi từ trong ra?
Không phải là thừa dịp nhà không có người nên đến trộm tài liệu ôn tập của cô đấy chứ?
Nhan Chiêu nhược phòng bị đánh giá cô ta: "Cô tới đây có chuyện gì không?"
Úc San San cúi đầu nhìn lướt qua hành lý Nhan Chiêu Nhược mang về, lại nhìn ánh mắt nghi hoặc cùng với câu hỏi của cô gái, đầu óc bỗng nhiên ong ong một chút.
Cô ta run rẩy, trợn tròn hai mắt: "Cô là vợ của Tần doanh trưởng?”
Nhan Chiêu Nhược nhíu mày, trước mắt vấn đề này cũng không dễ trả lời. Cô ta đã đến nhà nhưng còn không biết quan hệ giữa cô và Tần Sùng Vũ sao?
Đang lúc cô trầm ngâm, phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, Tần Sùng Vũ trở lại.
Kể từ khi Bàng Thúy chuyển về, Tần Sùng Vũ vẫn ở trong quân đội, chưa từng về nhà. Anh tiếp nhận hành lý trong tay Nhan Chiêu Nhược, sau đó mới nhìn về phía Úc San San đang đứng ở trong cửa nhà mình.
"Sao cô lại ở đây?" Anh nhíu mày.
Úc San San cảm thấy mình giống như một tên trộm thừa dịp chủ nhân không ở nhà, chạy tới trộm đồ, còn bị đối phương bắt tại chỗ. Mặt cô ta trắng bệch, nghiêng người đi ra ngoài, khô khan trả lời: "Tôi đến thăm Bàng Thúy, hai người đã về rồi à?"
Gương mặt tuấn tú của Tần Sùng Vũ chợt lạnh đi. Nhiều lần dạy dỗ nhưng Bàng Thúy vẫn không thay đổi, lúc trước cùng Vương Quyên, Cảnh Hà tụ tập bịa đặt lung tung, ngay cả vào bệnh viện cũng có thể kết bạn với Úc San San - người phụ nữ có tâm có ý đồ bất chính, thậm chí còn dẫn người đến nhà. Tâm tình anh đang rất tốt khi nhìn thấy Nhan Chiêu Nhược trở về, nhưng khi thấy cô ta thì đột nhiên biến mất không còn sót lại chút nào.
Ánh mắt anh lạnh lùng, sắc bén nhìn cô ta: "Bàng Thúy cần nghỉ ngơi thật tốt, sau này xin cô đừng tới nữa.”
Úc San San đỏ hốc mắt nhìn Nhan Chiêu Nhược đứng bên cạnh, cô ta cảm thấy trong ánh mắt Nhan Chiêu Nhược tràn đầy trào phúng, muốn khiến cho mình xấu hổ. Nhưng cô ta không cam lòng cứ bị anh giẫm dưới chân như vậy trước mặt Nhan Chiêu Nhược, ý đồ biện giải nói: "Em là bác sĩ, ngày nào Bàng Thúy cũng chỉ có nằm sẽ quá nhàm chán, không tốt với sự khôi phục của thương thế. Em tới đây nói chuyện với cô ấy, cũng là xuất phát..."
Tần Sùng Vũ không kiên nhẫn hỏi: "Có phải cô mang theo mục đích đặc biệt, muốn tiếp cận người nhà tôi để lấy thông tin tình báo không? Đừng để tôi nhìn thấy cô một lần nữa, tôi sẽ báo cáo với cấp trên ngay lập tức!”
"Anh!" Úc San San khiếp sợ, không nghĩ tới anh lại tàn nhẫn như vậy. Chẳng lẽ anh còn không biết tâm ý của mình đối với anh hay sao?
Lúc này có mấy người phụ nữ đi ngang qua, như có như không nhìn thoáng qua bên bọn họ. Úc San San sợ mấy người họ sẽ nghe được tiếng của Tần Sùng Vũ, cho dù cái gì cô ta cũng không làm thì tin đồn cũng sẽ khiến cho cô ta ở trên đảo không chịu nổi.
Cô ta nắm tay nhịn lại nhịn, cúi đầu nói: "Được, sau này em sẽ không tới đây nữa. hiền Tần doanh trưởng giúp em chuyển lời tới Bàng Thúy một tiếng, nói sau này không có việc gì thì đến bệnh viện tìm em chơi. Em sẽ không qua bên này, miễn cho bị hàng xóm nhìn thấy rồi hiểu lầm em và anh có cái gì.”
Tần Sùng Vũ bị cô ta nói bậy triệt để chọc giận, lớn tiếng quát lớn: “Cút!”
Anh đen mặt mắng xong, một tay nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Nhan Chiêu Nhược đang yên lặng xem náo nhiệt, một tay nhấc hành lý của cô lên. Sau khi anh kéo người vào, đóng cửa lại rầm một cái, lãnh khốc vô tình cho Úc San San bẽ mặt đứng ngoài.
Nhan Chiêu Nhược rốt cuộc nhịn không được nữa, khóe miệng giật vài cái rồi lập tức: "Ha ha!”
Trên mặt Tần Sùng Vũ tức giận chưa tiêu, thấy cô lại xem náo nhiệt không ngại chuyện nở nụ cười lớn, tức giận liếc cô một cái: "Chuyện này có gì buồn cười hả?”
Nhan Chiêu Nhược gật gật đầu, quả thật rất buồn cười nhưng cười qua vài tiếng thì nhanh chóng ngừng lại.
Ngẩng đầu cô thấy trong phòng khách có một người phụ nữ xa lạ thò đầu ra, trên người đeo tạp dề: "Bàng Thúy xuất viện rồi à?”
"Ừ, bác sĩ bảo cô ấy về nhà tĩnh dưỡng. Chân cô ấy bị gãy nên tạm thời không có cách nào ngồi thuyền rời đi, tôi chỉ có thể để cô ấy ở lại. Đợi chân cô ấy tốt lên rồi đưa đi, chị kia là hộ lý của cô ấy."
Nhan Chiêu Nhược nhìn cây hòe cổ thụ nhà hàng xóm bên trái cao hơn tường viện, cây hòe già sắp xoắn thành hình chữ S, cô chớp chớp mắt.
Ban ngày Tần Sùng Vũ không ở nhà, Bàng Thúy hẳn là còn đang nằm viện, sao Úc San San có thể đi từ trong ra?
Không phải là thừa dịp nhà không có người nên đến trộm tài liệu ôn tập của cô đấy chứ?
Nhan Chiêu nhược phòng bị đánh giá cô ta: "Cô tới đây có chuyện gì không?"
Úc San San cúi đầu nhìn lướt qua hành lý Nhan Chiêu Nhược mang về, lại nhìn ánh mắt nghi hoặc cùng với câu hỏi của cô gái, đầu óc bỗng nhiên ong ong một chút.
Cô ta run rẩy, trợn tròn hai mắt: "Cô là vợ của Tần doanh trưởng?”
Nhan Chiêu Nhược nhíu mày, trước mắt vấn đề này cũng không dễ trả lời. Cô ta đã đến nhà nhưng còn không biết quan hệ giữa cô và Tần Sùng Vũ sao?
Đang lúc cô trầm ngâm, phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, Tần Sùng Vũ trở lại.
Kể từ khi Bàng Thúy chuyển về, Tần Sùng Vũ vẫn ở trong quân đội, chưa từng về nhà. Anh tiếp nhận hành lý trong tay Nhan Chiêu Nhược, sau đó mới nhìn về phía Úc San San đang đứng ở trong cửa nhà mình.
"Sao cô lại ở đây?" Anh nhíu mày.
Úc San San cảm thấy mình giống như một tên trộm thừa dịp chủ nhân không ở nhà, chạy tới trộm đồ, còn bị đối phương bắt tại chỗ. Mặt cô ta trắng bệch, nghiêng người đi ra ngoài, khô khan trả lời: "Tôi đến thăm Bàng Thúy, hai người đã về rồi à?"
Gương mặt tuấn tú của Tần Sùng Vũ chợt lạnh đi. Nhiều lần dạy dỗ nhưng Bàng Thúy vẫn không thay đổi, lúc trước cùng Vương Quyên, Cảnh Hà tụ tập bịa đặt lung tung, ngay cả vào bệnh viện cũng có thể kết bạn với Úc San San - người phụ nữ có tâm có ý đồ bất chính, thậm chí còn dẫn người đến nhà. Tâm tình anh đang rất tốt khi nhìn thấy Nhan Chiêu Nhược trở về, nhưng khi thấy cô ta thì đột nhiên biến mất không còn sót lại chút nào.
Ánh mắt anh lạnh lùng, sắc bén nhìn cô ta: "Bàng Thúy cần nghỉ ngơi thật tốt, sau này xin cô đừng tới nữa.”
Úc San San đỏ hốc mắt nhìn Nhan Chiêu Nhược đứng bên cạnh, cô ta cảm thấy trong ánh mắt Nhan Chiêu Nhược tràn đầy trào phúng, muốn khiến cho mình xấu hổ. Nhưng cô ta không cam lòng cứ bị anh giẫm dưới chân như vậy trước mặt Nhan Chiêu Nhược, ý đồ biện giải nói: "Em là bác sĩ, ngày nào Bàng Thúy cũng chỉ có nằm sẽ quá nhàm chán, không tốt với sự khôi phục của thương thế. Em tới đây nói chuyện với cô ấy, cũng là xuất phát..."
Tần Sùng Vũ không kiên nhẫn hỏi: "Có phải cô mang theo mục đích đặc biệt, muốn tiếp cận người nhà tôi để lấy thông tin tình báo không? Đừng để tôi nhìn thấy cô một lần nữa, tôi sẽ báo cáo với cấp trên ngay lập tức!”
"Anh!" Úc San San khiếp sợ, không nghĩ tới anh lại tàn nhẫn như vậy. Chẳng lẽ anh còn không biết tâm ý của mình đối với anh hay sao?
Lúc này có mấy người phụ nữ đi ngang qua, như có như không nhìn thoáng qua bên bọn họ. Úc San San sợ mấy người họ sẽ nghe được tiếng của Tần Sùng Vũ, cho dù cái gì cô ta cũng không làm thì tin đồn cũng sẽ khiến cho cô ta ở trên đảo không chịu nổi.
Cô ta nắm tay nhịn lại nhịn, cúi đầu nói: "Được, sau này em sẽ không tới đây nữa. hiền Tần doanh trưởng giúp em chuyển lời tới Bàng Thúy một tiếng, nói sau này không có việc gì thì đến bệnh viện tìm em chơi. Em sẽ không qua bên này, miễn cho bị hàng xóm nhìn thấy rồi hiểu lầm em và anh có cái gì.”
Tần Sùng Vũ bị cô ta nói bậy triệt để chọc giận, lớn tiếng quát lớn: “Cút!”
Anh đen mặt mắng xong, một tay nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Nhan Chiêu Nhược đang yên lặng xem náo nhiệt, một tay nhấc hành lý của cô lên. Sau khi anh kéo người vào, đóng cửa lại rầm một cái, lãnh khốc vô tình cho Úc San San bẽ mặt đứng ngoài.
Nhan Chiêu Nhược rốt cuộc nhịn không được nữa, khóe miệng giật vài cái rồi lập tức: "Ha ha!”
Trên mặt Tần Sùng Vũ tức giận chưa tiêu, thấy cô lại xem náo nhiệt không ngại chuyện nở nụ cười lớn, tức giận liếc cô một cái: "Chuyện này có gì buồn cười hả?”
Nhan Chiêu Nhược gật gật đầu, quả thật rất buồn cười nhưng cười qua vài tiếng thì nhanh chóng ngừng lại.
Ngẩng đầu cô thấy trong phòng khách có một người phụ nữ xa lạ thò đầu ra, trên người đeo tạp dề: "Bàng Thúy xuất viện rồi à?”
"Ừ, bác sĩ bảo cô ấy về nhà tĩnh dưỡng. Chân cô ấy bị gãy nên tạm thời không có cách nào ngồi thuyền rời đi, tôi chỉ có thể để cô ấy ở lại. Đợi chân cô ấy tốt lên rồi đưa đi, chị kia là hộ lý của cô ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.