Thập Niên 70: Khó Làm Cô Vợ Yêu Kiều
Chương 49:
(>..
01/06/2023
"Em hiểu rồi, cũng không thể để cho cô ấy ngủ trên đường cái." Nhan Chiêu Nhược cười cười: "Hình như bão sắp tới nên tạm thời em không đi được. Phòng ngủ để lại cho anh, mấy ngày tới em đến nhà Phó Yên ở, trước cứ như vậy đã.”
Tần Sùng Vũ trầm mặc nhìn cô, thế nhưng cô lại kháng cự gia đình này đến vậy, tình nguyện bỏ qua sự rụt rè để mở miệng xin ở nhà người khác cũng không muốn ở lại đây qua đêm. Anh cụp mắt cô không lộ ra cảm xúc nặng nề: "Cũng được, anh đưa em qua. Hành lý nặng như vậy, em xách không nổi.”
Nhan Chiêu Nhược nhìn bộ dạng khúc gỗ này của anh, chỉ cảm thấy chướng mắt, cố nén xúc động cười lạnh: "Em xách được, anh còn chưa đến giờ tan tầm, mau trở về quân đi.”
Nói xong muốn cướp hành lý trong tay về, tay Tần Sùng Vũ né một chút: "Cứ để anh đưa em qua. Đi thôi.”
Nhan Chiêu Nhược trợn mắt tức giận trừng anh.
-
Úc San San đứng ở ngoài cửa lớn, nghe hai vợ chồng ở bên trong tranh giành tới đoạt lui hai túi hành lý. Nhan Chiêu Nhược nói chuyện lạnh như băng mà Tần Sùng Vũ lại giống như một cô vợ nhỏ, thái độ đối phương kém như vậy vẫn còn hầu hạ thật cẩn thận, hoàn toàn không còn lạnh lùng hờ hững, không kiên nhẫn như khi ở trước mặt cô ta. Ngực của cô ta giống như bị nhét một quả bóng chì, nghẹn đến khó chịu, lại khóc không nổi.
Rốt cuộc cô ta cũng nhận ra thì ra mình chính là một trò đùa. Vứt bỏ lòng tự trọng, vội vàng ra sức lấy lòng thì người ta cũng sẽ không vì vậy mà có bất kỳ thương tiếc nào đối với cô ta, ngược lại sẽ càng thêm khinh thường.
Cô ta chán ghét Nhan Chiêu Nhược nhưng giờ khắc này, cô ta lại vô cùng hâm mộ cô.
So với chỗ nhỏ như cô ta, thi tình họa ý gì cũng không hiểu, tự nhiên đàn ông sẽ thích loại cô gái nhỏ biết làm nũng biết đùa giỡn như Nhan Chiêu Nhược, vừa có thể mang ra ngoài lại có thể ôm vào trong ngực yêu thương sủng ái, thỏa mãn tâm lý đại trượng phu của bọn họ. Chỉ sợ Tần Sùng Vũ muốn không ngừng được đối với Nhan Chiêu Nhược nên mới có thể buông bỏ hình tượng mà đi dỗ dành. Không giống như cô ta, chỉ dám cẩn thận lại gần một chút, không dám lộ ra một tính xấu nào, chỉ cần người ta cho chút sắc mặt tốt, cô ta cũng đã thụ sủng nhược kinh. Nghĩ lại đến Bàng Thúy, con mẹ thối tha này, cô ta liền thấy tức giận đến đỉnh điểm. Cô ta lại dám trắng trợn lừa gạt mình, hại mình mất hết mặt mũi trước mặt hai người này. Úc San San hận không thể vọt vào đạp mạnh mấy cước vào chân gãy của Bàng Thúy, cho cô ta đau đến sống chết!
Úc San San nhìn chằm chằm cửa lớn, thừa dịp hai vợ chồng bên trong còn chưa đi ra, mang theo một thân uất nghẹn nhanh bước rời đi.
Chờ đi, ngàn vạn lần họ đừng để cô nắm được cơ hội, tất cả nhục nhã cô ta phải chịu, nhất định sẽ phụng trả gấp bội!
-
Nhan Chiêu Nhược thật sự tranh không lại, lạnh mặt mở cửa đi ra ngoài.
Tần Sùng Vũ xách hành lý đi theo phía sau, cô lạnh giọng hỏi: "Giấy chứng nhận ly hôn thế nào rồi?”
"Phó sư trưởng còn chưa phê chuẩn, không đồng ý chúng ta ly hôn, để cho em có thời gian đi qua tìm ông ấy nói chuyện một chút."
Nhan Chiêu Nhược sớm đã dự liệu sẽ có bước này: "Vậy bây giờ đi qua đi, sớm giải quyết việc này, tránh phiền phức náo loạn.”
Cô nói chuyện không chút khách khí. Tần Sùng Vũ biết cô còn đang tức giận vì chuyện anh để Bàng Thúy ở lại, không yên lòng ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, miễn cho cô không khống chế được cảm xúc.
Đưa người đến văn phòng sư trưởng bộ đội, họ vừa đi vào liền nhìn thấy Phó sư trưởng tức giận.
"Tôi hỏi Tần Sùng Vũ, cái gì cậu cũng không nói cho tôi biết, chỉ bảo tôi phê chuẩn báo cáo ly hôn. Nói chuyện cũng không rõ ràng thì tôi có thể phê duyệt sao?" Phó sư trưởng dùng khớp ngón tay gõ lộc cộc vào bàn làm việc vài cái, giọng vang dội giận dữ nói: "Chiêu Nhược, cháu đến nói cho chú biết, vì sao phải ly hôn?”
"Phó sư trưởng, hiện tại không phải chú ý tự do hôn nhân sao? Cháu và Tần doanh trưởng chênh nhau sáu tuổi, không có tiếng nói chung, hơn nữa cuộc sống trên đảo này quá nhàm chán. Sắp tới, nếu cháu thi đậu đại học thì phải ra vào đất liền, cho nên ly hôn là lựa chọn tốt nhất cho đối với hai người chúng cháu. Sau khi ly hôn, anh ấy có thể tìm được một người vợ thích hợp hơn, không phải sao?"
Phó sư trưởng quả thực không thể tin vào tai mình: "Vớ vẩn!”
“Cháu cho rằng ly hôn là trò trẻ con chơi đùa đấy à, không có tiếng nói chung tính cách không hợp sao? Chúng ta ấm no mới có mấy năm, cháu liền ầm ĩ như vậy! Và chú chưa bao giờ nghe nói rằng bất cứ ai đã ly dị vì điều này! Có phải cháu bị mê hoặc bởi những thứ xung quanh đại học không, nghĩ rằng khi cháu có thể trở thành một sinh viên đại học thì không cần quan tâm đến bất cứ điều gì!”
Tần Sùng Vũ trầm mặc nhìn cô, thế nhưng cô lại kháng cự gia đình này đến vậy, tình nguyện bỏ qua sự rụt rè để mở miệng xin ở nhà người khác cũng không muốn ở lại đây qua đêm. Anh cụp mắt cô không lộ ra cảm xúc nặng nề: "Cũng được, anh đưa em qua. Hành lý nặng như vậy, em xách không nổi.”
Nhan Chiêu Nhược nhìn bộ dạng khúc gỗ này của anh, chỉ cảm thấy chướng mắt, cố nén xúc động cười lạnh: "Em xách được, anh còn chưa đến giờ tan tầm, mau trở về quân đi.”
Nói xong muốn cướp hành lý trong tay về, tay Tần Sùng Vũ né một chút: "Cứ để anh đưa em qua. Đi thôi.”
Nhan Chiêu Nhược trợn mắt tức giận trừng anh.
-
Úc San San đứng ở ngoài cửa lớn, nghe hai vợ chồng ở bên trong tranh giành tới đoạt lui hai túi hành lý. Nhan Chiêu Nhược nói chuyện lạnh như băng mà Tần Sùng Vũ lại giống như một cô vợ nhỏ, thái độ đối phương kém như vậy vẫn còn hầu hạ thật cẩn thận, hoàn toàn không còn lạnh lùng hờ hững, không kiên nhẫn như khi ở trước mặt cô ta. Ngực của cô ta giống như bị nhét một quả bóng chì, nghẹn đến khó chịu, lại khóc không nổi.
Rốt cuộc cô ta cũng nhận ra thì ra mình chính là một trò đùa. Vứt bỏ lòng tự trọng, vội vàng ra sức lấy lòng thì người ta cũng sẽ không vì vậy mà có bất kỳ thương tiếc nào đối với cô ta, ngược lại sẽ càng thêm khinh thường.
Cô ta chán ghét Nhan Chiêu Nhược nhưng giờ khắc này, cô ta lại vô cùng hâm mộ cô.
So với chỗ nhỏ như cô ta, thi tình họa ý gì cũng không hiểu, tự nhiên đàn ông sẽ thích loại cô gái nhỏ biết làm nũng biết đùa giỡn như Nhan Chiêu Nhược, vừa có thể mang ra ngoài lại có thể ôm vào trong ngực yêu thương sủng ái, thỏa mãn tâm lý đại trượng phu của bọn họ. Chỉ sợ Tần Sùng Vũ muốn không ngừng được đối với Nhan Chiêu Nhược nên mới có thể buông bỏ hình tượng mà đi dỗ dành. Không giống như cô ta, chỉ dám cẩn thận lại gần một chút, không dám lộ ra một tính xấu nào, chỉ cần người ta cho chút sắc mặt tốt, cô ta cũng đã thụ sủng nhược kinh. Nghĩ lại đến Bàng Thúy, con mẹ thối tha này, cô ta liền thấy tức giận đến đỉnh điểm. Cô ta lại dám trắng trợn lừa gạt mình, hại mình mất hết mặt mũi trước mặt hai người này. Úc San San hận không thể vọt vào đạp mạnh mấy cước vào chân gãy của Bàng Thúy, cho cô ta đau đến sống chết!
Úc San San nhìn chằm chằm cửa lớn, thừa dịp hai vợ chồng bên trong còn chưa đi ra, mang theo một thân uất nghẹn nhanh bước rời đi.
Chờ đi, ngàn vạn lần họ đừng để cô nắm được cơ hội, tất cả nhục nhã cô ta phải chịu, nhất định sẽ phụng trả gấp bội!
-
Nhan Chiêu Nhược thật sự tranh không lại, lạnh mặt mở cửa đi ra ngoài.
Tần Sùng Vũ xách hành lý đi theo phía sau, cô lạnh giọng hỏi: "Giấy chứng nhận ly hôn thế nào rồi?”
"Phó sư trưởng còn chưa phê chuẩn, không đồng ý chúng ta ly hôn, để cho em có thời gian đi qua tìm ông ấy nói chuyện một chút."
Nhan Chiêu Nhược sớm đã dự liệu sẽ có bước này: "Vậy bây giờ đi qua đi, sớm giải quyết việc này, tránh phiền phức náo loạn.”
Cô nói chuyện không chút khách khí. Tần Sùng Vũ biết cô còn đang tức giận vì chuyện anh để Bàng Thúy ở lại, không yên lòng ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, miễn cho cô không khống chế được cảm xúc.
Đưa người đến văn phòng sư trưởng bộ đội, họ vừa đi vào liền nhìn thấy Phó sư trưởng tức giận.
"Tôi hỏi Tần Sùng Vũ, cái gì cậu cũng không nói cho tôi biết, chỉ bảo tôi phê chuẩn báo cáo ly hôn. Nói chuyện cũng không rõ ràng thì tôi có thể phê duyệt sao?" Phó sư trưởng dùng khớp ngón tay gõ lộc cộc vào bàn làm việc vài cái, giọng vang dội giận dữ nói: "Chiêu Nhược, cháu đến nói cho chú biết, vì sao phải ly hôn?”
"Phó sư trưởng, hiện tại không phải chú ý tự do hôn nhân sao? Cháu và Tần doanh trưởng chênh nhau sáu tuổi, không có tiếng nói chung, hơn nữa cuộc sống trên đảo này quá nhàm chán. Sắp tới, nếu cháu thi đậu đại học thì phải ra vào đất liền, cho nên ly hôn là lựa chọn tốt nhất cho đối với hai người chúng cháu. Sau khi ly hôn, anh ấy có thể tìm được một người vợ thích hợp hơn, không phải sao?"
Phó sư trưởng quả thực không thể tin vào tai mình: "Vớ vẩn!”
“Cháu cho rằng ly hôn là trò trẻ con chơi đùa đấy à, không có tiếng nói chung tính cách không hợp sao? Chúng ta ấm no mới có mấy năm, cháu liền ầm ĩ như vậy! Và chú chưa bao giờ nghe nói rằng bất cứ ai đã ly dị vì điều này! Có phải cháu bị mê hoặc bởi những thứ xung quanh đại học không, nghĩ rằng khi cháu có thể trở thành một sinh viên đại học thì không cần quan tâm đến bất cứ điều gì!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.