Chương 22: Bữa Cơm 2
Tử Y
18/06/2023
Edit by Triệu Viu
Nhưng mà, sau khi chuyện thành, Cố Vệ Dân lập tức ở lại thị trấn. Cửa hàng mộc của lão Lý vốn có tiếng tăm, tay nghề truyền đời, của cải hùng hậu, có một đống tiểu viện ở vị trí tốt nhất trong thị trấn, căn nào cũng rộng rãi thoáng mát. Những người vốn coi thường Cố Vệ Dân ở rể nhìn thấy sau khi kết hôn ông ấy được nở mày nở mặt thì có chút đỏ mắt.
Cho nên bữa cơm này của nhà họ Cố chỉ có ông nội Cố và Chu Ái Cúc, Cố Vệ Quốc, Triệu Quân Nhạn và con trai nhỏ Cố Bình An của đại phòng. Cậu bé năm nay mới mười tuổi, lớn hơn Cố Đông hai tuổi.
Theo lý thuyết, thì con của anh cả Cố Vệ Quốc phải lớn nhất trong đám anh em họ. Nhưng mà, lúc anh cả Cố còn bé lên núi trèo cây lấy trứng chim thì vô tình bị ngã gãy chân. Do không thể chữa trị kịp thời nên biến thành người què, đến độ tuổi bàn chuyện cưới gả thì không ai đồng ý gả cho ông ấy.
Mãi cho đến khi Cố Vệ Quốc ba mươi tuổi, đi chạy nạn gặp Triệu Quân Nhạn, lúc này mới cưới vợ thành gia.
Cố Vệ Quốc là người trầm lặng, chất phác, Triệu Quân Nhạn cũng không phải người nhiều chuyện nên Cố Bình An đã mười tuổi rồi nhưng bị hai người dạy dỗ nên có chút rụt rè, không dám gặp người, ngay cả nói chuyện cũng không dám nói lớn tiếng. Một nhà ba người ngồi gần vị trí của chủ nhà nhất, mỗi người bưng một cái bát, lão gia tử chưa lên tiếng, họ cũng không dám thúc giục.
Ngồi phía tay bên kia của ông nội Cố là một nhà nhị phòng - Cố Vệ Phú, Vương Đại Anh và ba đứa con - con cả Cố Thứ, đứa thứ hai là Cố Đan, đứa thứ ba là Cố Song.
Cố Thư lớn nhất năm nay hai mươi tuổi, đang học trung học trên thị trấn, nhưng cũng chỉ là một học sinh bị đúp.
Cố Đan bằng tuổi với Cố An An, đều mười sáu tuổi. Nhưng mà Cố Đan không có năng khiếu học tập, trái lại lại giống với Cố Vệ Dân, thích động tay động chân. Những bàn ghế trong nhà, hầu hết đều là Cố Đan đến thị trấn nhìn qua, sau đó về nhà tự mình mày mò.
Đứa con út Cố Song là đứa được Cố Vệ Phú yêu thương nhất, là đứa được chiều chuộng nhất, không khác gì tiểu bá vương của nhà họ Cố. Thậm chí, ngay cả sao trên trời cũng chỉ tiếc không thể hái xuống cho nó. Hơn nữa ngày hôm qua Cố Vệ Quốc đến bờ sông, đào một lỗ trên mặt sông đã kết băng, bắt được hai con cá trắm cỏ về. Hiếm lắm trong nhà mới có được một bữa ăn mặn, đôi mắt của Cố Song kia chỉ thiếu điều dán chặt lên con cá trắm cỏ trong chậu, vét sạch sẽ số thức ăn có trên bàn.
Lúc Cố An An dắt tay Cố Đông Đông đi ra, bên tay phải của bà nội còn hai chỗ trống, rõ ràng là để lại cho hai chị em Cố An An.
Cô khẽ đảo mắt một vòng quanh bàn cơm, trong lòng cũng hiểu được đại khái.
Ngoại trừ ba mẹ cô và Cố Uyển Uyển, cộng thêm một nhà chú ba thì số người trên mâm cơm này cũng không ít. Có tổng cộng mười hai người, mà thức ăn trên bàn không quá phong phú, nhưng lượng thức ăn của một món lại rất nhiều, có một chậu củ cải muối, một chậu cá nấu dưa chua. Dưa chua kia được Chu Ái Cúc tự tay muối rồi đặt trong góc bếp, muối hẳn hai vại lớn đủ ăn kèm cơm trong suốt một năm. Còn về nguyên liệu chính để muối dưa chua là cải dưa thì do An An một mình lên núi hái rau cải mọc dại về. Cái vị cải muối chua kia cực kỳ tốn cơm, nhai cũng có tinh thần hơn.
Hơn nữa một chậu lớn cá nấu dưa chua kia khiến miệng An An ứa ra không ít nước miếng.
Nhưng mà, sau khi chuyện thành, Cố Vệ Dân lập tức ở lại thị trấn. Cửa hàng mộc của lão Lý vốn có tiếng tăm, tay nghề truyền đời, của cải hùng hậu, có một đống tiểu viện ở vị trí tốt nhất trong thị trấn, căn nào cũng rộng rãi thoáng mát. Những người vốn coi thường Cố Vệ Dân ở rể nhìn thấy sau khi kết hôn ông ấy được nở mày nở mặt thì có chút đỏ mắt.
Cho nên bữa cơm này của nhà họ Cố chỉ có ông nội Cố và Chu Ái Cúc, Cố Vệ Quốc, Triệu Quân Nhạn và con trai nhỏ Cố Bình An của đại phòng. Cậu bé năm nay mới mười tuổi, lớn hơn Cố Đông hai tuổi.
Theo lý thuyết, thì con của anh cả Cố Vệ Quốc phải lớn nhất trong đám anh em họ. Nhưng mà, lúc anh cả Cố còn bé lên núi trèo cây lấy trứng chim thì vô tình bị ngã gãy chân. Do không thể chữa trị kịp thời nên biến thành người què, đến độ tuổi bàn chuyện cưới gả thì không ai đồng ý gả cho ông ấy.
Mãi cho đến khi Cố Vệ Quốc ba mươi tuổi, đi chạy nạn gặp Triệu Quân Nhạn, lúc này mới cưới vợ thành gia.
Cố Vệ Quốc là người trầm lặng, chất phác, Triệu Quân Nhạn cũng không phải người nhiều chuyện nên Cố Bình An đã mười tuổi rồi nhưng bị hai người dạy dỗ nên có chút rụt rè, không dám gặp người, ngay cả nói chuyện cũng không dám nói lớn tiếng. Một nhà ba người ngồi gần vị trí của chủ nhà nhất, mỗi người bưng một cái bát, lão gia tử chưa lên tiếng, họ cũng không dám thúc giục.
Ngồi phía tay bên kia của ông nội Cố là một nhà nhị phòng - Cố Vệ Phú, Vương Đại Anh và ba đứa con - con cả Cố Thứ, đứa thứ hai là Cố Đan, đứa thứ ba là Cố Song.
Cố Thư lớn nhất năm nay hai mươi tuổi, đang học trung học trên thị trấn, nhưng cũng chỉ là một học sinh bị đúp.
Cố Đan bằng tuổi với Cố An An, đều mười sáu tuổi. Nhưng mà Cố Đan không có năng khiếu học tập, trái lại lại giống với Cố Vệ Dân, thích động tay động chân. Những bàn ghế trong nhà, hầu hết đều là Cố Đan đến thị trấn nhìn qua, sau đó về nhà tự mình mày mò.
Đứa con út Cố Song là đứa được Cố Vệ Phú yêu thương nhất, là đứa được chiều chuộng nhất, không khác gì tiểu bá vương của nhà họ Cố. Thậm chí, ngay cả sao trên trời cũng chỉ tiếc không thể hái xuống cho nó. Hơn nữa ngày hôm qua Cố Vệ Quốc đến bờ sông, đào một lỗ trên mặt sông đã kết băng, bắt được hai con cá trắm cỏ về. Hiếm lắm trong nhà mới có được một bữa ăn mặn, đôi mắt của Cố Song kia chỉ thiếu điều dán chặt lên con cá trắm cỏ trong chậu, vét sạch sẽ số thức ăn có trên bàn.
Lúc Cố An An dắt tay Cố Đông Đông đi ra, bên tay phải của bà nội còn hai chỗ trống, rõ ràng là để lại cho hai chị em Cố An An.
Cô khẽ đảo mắt một vòng quanh bàn cơm, trong lòng cũng hiểu được đại khái.
Ngoại trừ ba mẹ cô và Cố Uyển Uyển, cộng thêm một nhà chú ba thì số người trên mâm cơm này cũng không ít. Có tổng cộng mười hai người, mà thức ăn trên bàn không quá phong phú, nhưng lượng thức ăn của một món lại rất nhiều, có một chậu củ cải muối, một chậu cá nấu dưa chua. Dưa chua kia được Chu Ái Cúc tự tay muối rồi đặt trong góc bếp, muối hẳn hai vại lớn đủ ăn kèm cơm trong suốt một năm. Còn về nguyên liệu chính để muối dưa chua là cải dưa thì do An An một mình lên núi hái rau cải mọc dại về. Cái vị cải muối chua kia cực kỳ tốn cơm, nhai cũng có tinh thần hơn.
Hơn nữa một chậu lớn cá nấu dưa chua kia khiến miệng An An ứa ra không ít nước miếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.