Chương 23: Bữa Cơm 3
Tử Y
18/06/2023
Edit by Triệu Viu
Hai chị em cô vừa xuất hiện ở nhà chính, mồm mép Vương Đại Anh đã không chịu để yên: "An An này, không phải bác nói con chứ, nói thế nào thì người lớn cũng đều ngồi xuống hết rồi, để cho một bàn người lớn chờ mỗi hai chị em các con, hình như có chút không đúng cấp bậc lễ nghĩa cho lắm. Hay là mẹ con vừa đi, ngay cả đạo lý cơ bản nhất là hiếu kính người lớn các con cũng quên luôn rồi?"
Trong ấn tượng của Cố An An, Vương Đại Anh luôn cảm thấy người làm công tác văn hóa như Đường Lan Chi đè nặng vợ đội trưởng như bà ta một cái đầu. Hơn nữa, Chu Ái Cúc luôn thiên vị cả nhà lão Tứ, dẫn đến mấy đứa nhỏ của Tứ phòng bị liên lụy, luôn không được Vương Đại Anh cho sắc mặt tốt.
Tuy Cố Đông Đông còn nhỏ, nhưng cậu bé cũng biết lời bác dâu hai nói không hay ho gì, cậu bé theo bản năng trốn sau lưng Cố An An.
Cố An An nhéo nhéo bàn tay đang nắm chặt lại của Tiểu Đậu Đinh đinh, cũng không thèm liếc Vương Đại Anh một cái nào mà nhìn về phía Chu Ái Cúc, vẻ mặt hối lỗi: "Bà nội, con và Đông Đông đến muộn, là chúng con không đúng, miếng cá lớn nhất này xem như thay cho lời xin lỗi của cháu gái với người." Nói xong, cô cầm đũa gắp thẳng một miếng cá nhiều thịt ít xương vào bát của Chu Ái Cúc. Đương nhiên, cô cũng không bên nặng bên khinh với ông nội Cố. Nếu cô nhớ không lầm, ông nội thích ăn bong bóng cá nhất, nhất là phía trên còn dính một chút mỡ cá, cắn một miếng đã thơm không chịu được.
Cô cười khanh khách: "Ông nội, ông cũng ăn nhiều một chút, tuy phần bụng cá này vừa vào miệng đã tan ra nhưng cũng rất thơm." Đây cũng là lời nói thật lòng, răng ông nội Cố đã sớm lung lay, không thể ăn được những thức ăn cứng, loại thức ăn mềm mềm như bụng cá này là thích hợp với ông cụ nhất.
Ông nội Cố vốn bị lời nói của Vương Đại Anh khơi lên vài phần tức giận, giờ đây cũng tan đi một chút, sắc mặt tốt lên vài phần.
Về phần Vương Đại Anh...
Từ đầu tới cuối, An An đều không thèm để ý tới dáng vẻ tự cho là đúng của bà ta.
Quả nhiên Vương Đại Anh bị ngó lơ đang định làm loạn một trận lớn, thì Chu Ái Cúc đã đặt đũa lên bàn: "Nếu còn tiếp tục bày trò nữa thì ra ngoài đi." Bà cụ tức giận cũng không phải chuyện đùa, tiền bạc trong nhà đều do bà cụ quản lý, nếu khiến bà lạnh lòng, lấy sự thiên vị của bà thì không biết sẽ tuồn bao nhiêu tiền ra để chu cấp cho em bốn nữa.
Nhưng Vương Đại Anh lại quên mất, tiền trong tay bà cụ, cơ bản đều do em bốn Cố Vệ Cường và em ba Cố Vệ Dân cung cấp.
Trong bốn anh em nhà họ Cố, anh cả hàng năm làm nông, trong tay không kiếm được mấy đồng tiền. Tuy rằng em hai là đội trường, nhưng Cố Thư đang học cấp ba trên thị trấn, còn là học sinh đúp nên phải mời thầy giáo dạy thêm; hai đứa bé còn lại, một đứa làm học đồ trên thị trấn, một đứa nữa cũng đến trường. Số tiền mà em hai Cố Vệ Phú kiếm được còn không đủ cho một mình Cố Thư chi tiêu, chứ đừng nói là hai đứa nhỏ phía dưới.
Cố Thư có thể học cấp ba ở thị trấn, hoàn toàn dựa vào sự giúp đỡ của chú bác anh ta.
Đây là còn chưa ở riêng, mọi người vẫn còn sống chung với nhau. Nếu một ngày nào đó chia nhà ra, làm sao còn có ngày tốt thế này?
Vốn Vương Đại Anh còn muốn than thở hai câu, lại bị Cố Vệ Phú ngồi cạnh đá cho một cái mắng: "Con đàn bà thối kia, cô còn càm ràm nữa cẩn thận tôi đánh cô."
Cố Thư cúi đầu, giống như không nhìn thấy gì cả. Anh ta hoàn toàn quên mất rằng, ngày thường người Vương Đại Anh quan tâm chăm sóc nhất là anh ta và Cố Song.
Hai chị em cô vừa xuất hiện ở nhà chính, mồm mép Vương Đại Anh đã không chịu để yên: "An An này, không phải bác nói con chứ, nói thế nào thì người lớn cũng đều ngồi xuống hết rồi, để cho một bàn người lớn chờ mỗi hai chị em các con, hình như có chút không đúng cấp bậc lễ nghĩa cho lắm. Hay là mẹ con vừa đi, ngay cả đạo lý cơ bản nhất là hiếu kính người lớn các con cũng quên luôn rồi?"
Trong ấn tượng của Cố An An, Vương Đại Anh luôn cảm thấy người làm công tác văn hóa như Đường Lan Chi đè nặng vợ đội trưởng như bà ta một cái đầu. Hơn nữa, Chu Ái Cúc luôn thiên vị cả nhà lão Tứ, dẫn đến mấy đứa nhỏ của Tứ phòng bị liên lụy, luôn không được Vương Đại Anh cho sắc mặt tốt.
Tuy Cố Đông Đông còn nhỏ, nhưng cậu bé cũng biết lời bác dâu hai nói không hay ho gì, cậu bé theo bản năng trốn sau lưng Cố An An.
Cố An An nhéo nhéo bàn tay đang nắm chặt lại của Tiểu Đậu Đinh đinh, cũng không thèm liếc Vương Đại Anh một cái nào mà nhìn về phía Chu Ái Cúc, vẻ mặt hối lỗi: "Bà nội, con và Đông Đông đến muộn, là chúng con không đúng, miếng cá lớn nhất này xem như thay cho lời xin lỗi của cháu gái với người." Nói xong, cô cầm đũa gắp thẳng một miếng cá nhiều thịt ít xương vào bát của Chu Ái Cúc. Đương nhiên, cô cũng không bên nặng bên khinh với ông nội Cố. Nếu cô nhớ không lầm, ông nội thích ăn bong bóng cá nhất, nhất là phía trên còn dính một chút mỡ cá, cắn một miếng đã thơm không chịu được.
Cô cười khanh khách: "Ông nội, ông cũng ăn nhiều một chút, tuy phần bụng cá này vừa vào miệng đã tan ra nhưng cũng rất thơm." Đây cũng là lời nói thật lòng, răng ông nội Cố đã sớm lung lay, không thể ăn được những thức ăn cứng, loại thức ăn mềm mềm như bụng cá này là thích hợp với ông cụ nhất.
Ông nội Cố vốn bị lời nói của Vương Đại Anh khơi lên vài phần tức giận, giờ đây cũng tan đi một chút, sắc mặt tốt lên vài phần.
Về phần Vương Đại Anh...
Từ đầu tới cuối, An An đều không thèm để ý tới dáng vẻ tự cho là đúng của bà ta.
Quả nhiên Vương Đại Anh bị ngó lơ đang định làm loạn một trận lớn, thì Chu Ái Cúc đã đặt đũa lên bàn: "Nếu còn tiếp tục bày trò nữa thì ra ngoài đi." Bà cụ tức giận cũng không phải chuyện đùa, tiền bạc trong nhà đều do bà cụ quản lý, nếu khiến bà lạnh lòng, lấy sự thiên vị của bà thì không biết sẽ tuồn bao nhiêu tiền ra để chu cấp cho em bốn nữa.
Nhưng Vương Đại Anh lại quên mất, tiền trong tay bà cụ, cơ bản đều do em bốn Cố Vệ Cường và em ba Cố Vệ Dân cung cấp.
Trong bốn anh em nhà họ Cố, anh cả hàng năm làm nông, trong tay không kiếm được mấy đồng tiền. Tuy rằng em hai là đội trường, nhưng Cố Thư đang học cấp ba trên thị trấn, còn là học sinh đúp nên phải mời thầy giáo dạy thêm; hai đứa bé còn lại, một đứa làm học đồ trên thị trấn, một đứa nữa cũng đến trường. Số tiền mà em hai Cố Vệ Phú kiếm được còn không đủ cho một mình Cố Thư chi tiêu, chứ đừng nói là hai đứa nhỏ phía dưới.
Cố Thư có thể học cấp ba ở thị trấn, hoàn toàn dựa vào sự giúp đỡ của chú bác anh ta.
Đây là còn chưa ở riêng, mọi người vẫn còn sống chung với nhau. Nếu một ngày nào đó chia nhà ra, làm sao còn có ngày tốt thế này?
Vốn Vương Đại Anh còn muốn than thở hai câu, lại bị Cố Vệ Phú ngồi cạnh đá cho một cái mắng: "Con đàn bà thối kia, cô còn càm ràm nữa cẩn thận tôi đánh cô."
Cố Thư cúi đầu, giống như không nhìn thấy gì cả. Anh ta hoàn toàn quên mất rằng, ngày thường người Vương Đại Anh quan tâm chăm sóc nhất là anh ta và Cố Song.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.