Chương 11: Để Lại 2
Tử Y
18/06/2023
Edit by Triệu Viu
Sự im lặng của Đường Lan Chi làm bầu không khí trong phòng càng thêm khó chịu.
Cố An An khó chịu không phải vì người phụ nữ này phải đi, mà là vì Đường Lan Chi không hề để tâm đến người nhà, đặc biệt còn có đứa con trai tám tuổi, bà ta cũng không quan tâm.
Mặt cô trắng bệch, nhắm mắt lại, cô hỏi: “Còn Đông Đông thì sao? Mẹ từ bỏ Đông Đông ư?” Đây là cốt nhục của Đường Lan Chi.
Đường Lan Chi hơi hoảng loạn, bà ta bóp chặt cái túi trong tay theo bản năng, ngập ngừng nói: “Mẹ… Mẹ sẽ về.” Khi nói lời này, đến cả bà ta cũng không tin. Nhà mẹ đẻ của Đường Lan Chi ở thành phố, là công nhân viên chức trong xưởng sắt thép, chỉ là năm đó vì giữ hai em trai lại, bọn họ chọn từ bỏ bà ta. Sau đó, bà ta được phân phối đến thôn Cố Gia này.
Lại nói tiếp, bà ta hận người nhà. Mười mấy năm qua bà ta cũng chưa từng trở về, trước kia là không có điều kiện, sau này có thì con cũng đã lớn, bà ta không có suy nghĩ này.
Nhưng lần này Cố Vệ Cường cảnh cáo làm tổn thương Đường Lan Chi. Theo bà ta, những thứ tốt nhất trong nhà phải thuộc về con gái út.
Chồng của bà ta muốn cái nhà này? Được thôi.
Bà ta phụng bồi.
Nhưng mà.
Hiện tại suất đi học ở thị trấn chỉ có thể cho con gái lớn, không thể cho con gái út, đây chẳng khác nào xẻo một miếng thịt ở tim của bà ta cả.
Lúc này Đường Lan Chi mới nghĩ, thanh niên tri thức xuống nông thôn trở về thành phố là có thể có một suất cho người nhà. Nghĩ tới nghĩ lui, bà ta quyết định cho con gái út vị trí này. Tuy bà ta cũng thương con trai, nhưng Cố Đông Đông là huyết mạch của tứ phòng nhà họ Cố, chắc chắn cụ bà trong nhà sẽ không để Đường Lan Chi mang đi.
Nhưng nếu như Đường Lan Chi dẫn con gái út đi, dù sao bà cụ cũng không thích cô ta, chắc chắn sẽ mở con mắt, nhắm con mắt.
Còn Cố Vệ Cường, từ khi người đàn ông này lén cảnh cáo bà ta đừng động đến suất đi học của Cố An An, lần lượt nộp hết tiền lương cho bà nội Cố, đối xử bất công với con gái út của bà ta, thì duyên phận của hai người đã chấm dứt.
Cố An An mở to mắt, đôi mắt sáng trong, cơ thể đột nhiên chấn động, giọng điệu kiên định: “Người có thể đi, nhưng phiếu phải ở lại. Năm sau con phải vào thị trấn học, Đông Đông cũng sắp học tiểu học, những chuyện này đều phải dùng tiền.” Nếu như cô không nhìn nhầm, thì Đường Lan Chi đã lấy toàn bộ tiền của tứ phòng bỏ vào túi vải bố của bà ta.
Đường Lan Chi hơi do dự, Cố Uyển Uyển lại trừng mắt nhìn Cố An An, cảm thấy cô đang đòi hỏi quá đáng.
Cố An An rèn sắt khi còn nóng: “Chúng con không có mẹ, đã trở thành đối tượng bị chê cười của toàn thôn. Nếu đến cả tiền và phiếu cũng không có, cũng chỉ có thể bỏ học.”
Ba chữ “không có mẹ” trở thành cọng rơm cuối cùng trên người Đường Lan Chi, ép bà ta thở không nổi.
Cho dù bà ta yêu thương con gái út đến nào, thì bà ta cũng không thể phủ nhận Cố An An và Cố Đông Đông cũng là miếng thịt rơi xuống từ trên người bà ta.
Thấy Đường Lan Chi sắp đồng ý.
Cố Uyển Uyển lập tức nói: “Có thể cho chị, nhưng chị phải đưa mẹ và em đến cửa thôn.”
“Được thôi.” Cố An An bất chấp cơ thể mềm như bông, cô cầm áo bông trên giường lò rồi mặc vào, sau đó đi ra ngoài.
Sau khi đi ra, cô mới nhận ra toàn bộ nhà họ Cố đều im ắng, không có chút tiếng động nào, đến cả Cố Đông Đông hay làm ầm ĩ cũng không có ở nhà. Cô nhìn cánh cửa đóng chặt, hỏi: “Đông Đông và những người khác đâu rồi?”
Sự im lặng của Đường Lan Chi làm bầu không khí trong phòng càng thêm khó chịu.
Cố An An khó chịu không phải vì người phụ nữ này phải đi, mà là vì Đường Lan Chi không hề để tâm đến người nhà, đặc biệt còn có đứa con trai tám tuổi, bà ta cũng không quan tâm.
Mặt cô trắng bệch, nhắm mắt lại, cô hỏi: “Còn Đông Đông thì sao? Mẹ từ bỏ Đông Đông ư?” Đây là cốt nhục của Đường Lan Chi.
Đường Lan Chi hơi hoảng loạn, bà ta bóp chặt cái túi trong tay theo bản năng, ngập ngừng nói: “Mẹ… Mẹ sẽ về.” Khi nói lời này, đến cả bà ta cũng không tin. Nhà mẹ đẻ của Đường Lan Chi ở thành phố, là công nhân viên chức trong xưởng sắt thép, chỉ là năm đó vì giữ hai em trai lại, bọn họ chọn từ bỏ bà ta. Sau đó, bà ta được phân phối đến thôn Cố Gia này.
Lại nói tiếp, bà ta hận người nhà. Mười mấy năm qua bà ta cũng chưa từng trở về, trước kia là không có điều kiện, sau này có thì con cũng đã lớn, bà ta không có suy nghĩ này.
Nhưng lần này Cố Vệ Cường cảnh cáo làm tổn thương Đường Lan Chi. Theo bà ta, những thứ tốt nhất trong nhà phải thuộc về con gái út.
Chồng của bà ta muốn cái nhà này? Được thôi.
Bà ta phụng bồi.
Nhưng mà.
Hiện tại suất đi học ở thị trấn chỉ có thể cho con gái lớn, không thể cho con gái út, đây chẳng khác nào xẻo một miếng thịt ở tim của bà ta cả.
Lúc này Đường Lan Chi mới nghĩ, thanh niên tri thức xuống nông thôn trở về thành phố là có thể có một suất cho người nhà. Nghĩ tới nghĩ lui, bà ta quyết định cho con gái út vị trí này. Tuy bà ta cũng thương con trai, nhưng Cố Đông Đông là huyết mạch của tứ phòng nhà họ Cố, chắc chắn cụ bà trong nhà sẽ không để Đường Lan Chi mang đi.
Nhưng nếu như Đường Lan Chi dẫn con gái út đi, dù sao bà cụ cũng không thích cô ta, chắc chắn sẽ mở con mắt, nhắm con mắt.
Còn Cố Vệ Cường, từ khi người đàn ông này lén cảnh cáo bà ta đừng động đến suất đi học của Cố An An, lần lượt nộp hết tiền lương cho bà nội Cố, đối xử bất công với con gái út của bà ta, thì duyên phận của hai người đã chấm dứt.
Cố An An mở to mắt, đôi mắt sáng trong, cơ thể đột nhiên chấn động, giọng điệu kiên định: “Người có thể đi, nhưng phiếu phải ở lại. Năm sau con phải vào thị trấn học, Đông Đông cũng sắp học tiểu học, những chuyện này đều phải dùng tiền.” Nếu như cô không nhìn nhầm, thì Đường Lan Chi đã lấy toàn bộ tiền của tứ phòng bỏ vào túi vải bố của bà ta.
Đường Lan Chi hơi do dự, Cố Uyển Uyển lại trừng mắt nhìn Cố An An, cảm thấy cô đang đòi hỏi quá đáng.
Cố An An rèn sắt khi còn nóng: “Chúng con không có mẹ, đã trở thành đối tượng bị chê cười của toàn thôn. Nếu đến cả tiền và phiếu cũng không có, cũng chỉ có thể bỏ học.”
Ba chữ “không có mẹ” trở thành cọng rơm cuối cùng trên người Đường Lan Chi, ép bà ta thở không nổi.
Cho dù bà ta yêu thương con gái út đến nào, thì bà ta cũng không thể phủ nhận Cố An An và Cố Đông Đông cũng là miếng thịt rơi xuống từ trên người bà ta.
Thấy Đường Lan Chi sắp đồng ý.
Cố Uyển Uyển lập tức nói: “Có thể cho chị, nhưng chị phải đưa mẹ và em đến cửa thôn.”
“Được thôi.” Cố An An bất chấp cơ thể mềm như bông, cô cầm áo bông trên giường lò rồi mặc vào, sau đó đi ra ngoài.
Sau khi đi ra, cô mới nhận ra toàn bộ nhà họ Cố đều im ắng, không có chút tiếng động nào, đến cả Cố Đông Đông hay làm ầm ĩ cũng không có ở nhà. Cô nhìn cánh cửa đóng chặt, hỏi: “Đông Đông và những người khác đâu rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.