Chương 12: Để Lại 3
Tử Y
18/06/2023
Edit by Triệu Viu
Có lẽ là phải rời khỏi căn nhà này, Cố Uyển Uyển hơi vui vẻ. Cô ta trợn mắt, thoải mái trả lời: “Hôm nay Cố Nhị mặt rỗ cưới vợ, bà nội đi giúp, Đông Đông cũng đi.”
Nghe vậy, Cố An An nắm thật chặt áo khoác trên người, cười nửa miệng: “Thảo nào…” Thảo nào bọn họ chọn rời đi lúc này. Vậy là bà nội của cô và Đông Đông nghĩ trong nhà có mẹ ruột và em gái, cho nên mới ra khỏi nhà.
Cố Uyển Uyển lập tức bực mình, thảo nào cái gì chứ?
Cô ta oán hận trừng Cố An An một cái rồi cũng bước nhanh theo Đường Lan Chi.
Vị trí của nhà họ Cố rất tốt. Bởi vì ông nội Cố là trưởng thôn, đến phiên thằng hai là đại đội trưởng. Cho nên, nhà của bọn họ ở giữa thôn, nhưng hai mẹ con Đường Lan Chi lại chột dạ.
Bọn họ sợ gặp phải người quen, lỡ như không đi được thì phải làm sao đây?
Vì thế bọn họ chọn đi đường vòng. Vốn dĩ tuyết đang rơi, đường cái lại trơn trượt, rất khó đi. Từ trước đến nay Cố An An chưa từng đi qua đường nhỏ lầy lội này, cho nên dọc theo đường đi, cô trượt chân rất nhiều.
Nhưng tính tình của cô rất cứng rắn, nên cũng không hề rên một tiếng. Cô đã hạ quyết tâm, sau khi dẫn Đường Lan Chi đến cửa thôn thì phải lấy lại phiếu và tiền, đó là toàn bộ vốn liếng an cư lạc nghiệp của hai chị em bọn họ.
Vòng đi vòng lại, cuối cùng cũng đến cửa thôn. Cố An An dọc theo đường đi không hé răng, đột nhiên duỗi tay ra nói: “Mẹ, đưa tiền.”
Đường Lan Chi cúi đầu định mở túi vải.
Thì Cố Uyển Uyển đè lại. Cô ta quay đầu lại trao đổi với An An: “Chị, đường đi đến thành phố của mẹ và em rất xa, phải dùng rất nhiều tiền.”
“Thì sao?”
Cố Uyển Uyển dậm chân, chị cả đầu gỗ của cô ta càng ngày càng dầu muốn không ăn. Cô ta nói tiếp: “Chị và Đông Đông ở nhà có ba chăm, không cần tiêu tiền, nhưng còn em và mẹ đến thành phố, lỡ như bà ngoại không thích em và mẹ, đến lúc đó tiền và phiếu là mạng sống đó.”
Đường Lan Chi vừa nghe thì lập tức hiểu ra.
Ba mẹ của bà ta vốn thiên vị hai đứa em trai, hiện tại bà ta đưa con gái trở về, tất nhiên là phải tính toán một phen.
Nghĩ vậy, tay mở túi vải của bà ta cũng lỏng đôi chút, hiển nhiên không muốn cho.
Cố An An không mắc mưu của bọn họ, đều là lời ngụy biện cả thôi.
“Hai người về thành phố hưởng phúc, lại để con và Đông Đông chịu khổ ở trong thôn. Không chỉ có như vậy, hai người còn muốn lấy toàn bộ tài sản trong nhà đi, không để lại cho chúng con một chút nào, đây là đạo lý gì chứ?”
“Giờ mẹ có cho hay không? Không cho thì con hét lên đấy.” Nói rồi, cô duỗi tay đến túi vải trên người Đường Lan Chi.
Quả nhiên, Cố An An vừa nói phải hét lên, Đường Lan Chi và Cố Uyển Uyển lập tức ỉu xìu. Bọn họ lén đi khỏi nhà họ Cố, nếu như An An hét lên, có lẽ bọn họ sẽ không đi được.
Lần này Đường Lan Chi rất sảng khoái, bà ta trực tiếp mở túi vải, rút năm sáu tấm phiếu, còn có không ít tiền lẻ.
Cố An An cũng không chê mà cầm lấy, đếm rồi nói: “Thiếu.”
Cố Uyển Uyển nhìn Đường Lan Chi đưa tiền và phiếu cho Cố An An, lòng cô ta đau thắt lại. Nhưng không ngờ Cố An An được voi lại đòi tiên, cô ta nói: “Chị đừng quá mức!”
“Chị quá mức? Thế bỏ chồng bỏ con không được xem là quá đáng à?” Theo lý mà nói, cô phải báo cho người nhà họ Cố, cản Đường Lan Chi và Cố Uyển Uyển lại. Nhưng thật ra, cô không thích Đường Lan Chi và Cố Uyển Uyển, trái tim của bọn họ cũng không thuộc về cái nhà này, vậy thì giữ lại thôn Cố Gia để làm gì?
Có lẽ là phải rời khỏi căn nhà này, Cố Uyển Uyển hơi vui vẻ. Cô ta trợn mắt, thoải mái trả lời: “Hôm nay Cố Nhị mặt rỗ cưới vợ, bà nội đi giúp, Đông Đông cũng đi.”
Nghe vậy, Cố An An nắm thật chặt áo khoác trên người, cười nửa miệng: “Thảo nào…” Thảo nào bọn họ chọn rời đi lúc này. Vậy là bà nội của cô và Đông Đông nghĩ trong nhà có mẹ ruột và em gái, cho nên mới ra khỏi nhà.
Cố Uyển Uyển lập tức bực mình, thảo nào cái gì chứ?
Cô ta oán hận trừng Cố An An một cái rồi cũng bước nhanh theo Đường Lan Chi.
Vị trí của nhà họ Cố rất tốt. Bởi vì ông nội Cố là trưởng thôn, đến phiên thằng hai là đại đội trưởng. Cho nên, nhà của bọn họ ở giữa thôn, nhưng hai mẹ con Đường Lan Chi lại chột dạ.
Bọn họ sợ gặp phải người quen, lỡ như không đi được thì phải làm sao đây?
Vì thế bọn họ chọn đi đường vòng. Vốn dĩ tuyết đang rơi, đường cái lại trơn trượt, rất khó đi. Từ trước đến nay Cố An An chưa từng đi qua đường nhỏ lầy lội này, cho nên dọc theo đường đi, cô trượt chân rất nhiều.
Nhưng tính tình của cô rất cứng rắn, nên cũng không hề rên một tiếng. Cô đã hạ quyết tâm, sau khi dẫn Đường Lan Chi đến cửa thôn thì phải lấy lại phiếu và tiền, đó là toàn bộ vốn liếng an cư lạc nghiệp của hai chị em bọn họ.
Vòng đi vòng lại, cuối cùng cũng đến cửa thôn. Cố An An dọc theo đường đi không hé răng, đột nhiên duỗi tay ra nói: “Mẹ, đưa tiền.”
Đường Lan Chi cúi đầu định mở túi vải.
Thì Cố Uyển Uyển đè lại. Cô ta quay đầu lại trao đổi với An An: “Chị, đường đi đến thành phố của mẹ và em rất xa, phải dùng rất nhiều tiền.”
“Thì sao?”
Cố Uyển Uyển dậm chân, chị cả đầu gỗ của cô ta càng ngày càng dầu muốn không ăn. Cô ta nói tiếp: “Chị và Đông Đông ở nhà có ba chăm, không cần tiêu tiền, nhưng còn em và mẹ đến thành phố, lỡ như bà ngoại không thích em và mẹ, đến lúc đó tiền và phiếu là mạng sống đó.”
Đường Lan Chi vừa nghe thì lập tức hiểu ra.
Ba mẹ của bà ta vốn thiên vị hai đứa em trai, hiện tại bà ta đưa con gái trở về, tất nhiên là phải tính toán một phen.
Nghĩ vậy, tay mở túi vải của bà ta cũng lỏng đôi chút, hiển nhiên không muốn cho.
Cố An An không mắc mưu của bọn họ, đều là lời ngụy biện cả thôi.
“Hai người về thành phố hưởng phúc, lại để con và Đông Đông chịu khổ ở trong thôn. Không chỉ có như vậy, hai người còn muốn lấy toàn bộ tài sản trong nhà đi, không để lại cho chúng con một chút nào, đây là đạo lý gì chứ?”
“Giờ mẹ có cho hay không? Không cho thì con hét lên đấy.” Nói rồi, cô duỗi tay đến túi vải trên người Đường Lan Chi.
Quả nhiên, Cố An An vừa nói phải hét lên, Đường Lan Chi và Cố Uyển Uyển lập tức ỉu xìu. Bọn họ lén đi khỏi nhà họ Cố, nếu như An An hét lên, có lẽ bọn họ sẽ không đi được.
Lần này Đường Lan Chi rất sảng khoái, bà ta trực tiếp mở túi vải, rút năm sáu tấm phiếu, còn có không ít tiền lẻ.
Cố An An cũng không chê mà cầm lấy, đếm rồi nói: “Thiếu.”
Cố Uyển Uyển nhìn Đường Lan Chi đưa tiền và phiếu cho Cố An An, lòng cô ta đau thắt lại. Nhưng không ngờ Cố An An được voi lại đòi tiên, cô ta nói: “Chị đừng quá mức!”
“Chị quá mức? Thế bỏ chồng bỏ con không được xem là quá đáng à?” Theo lý mà nói, cô phải báo cho người nhà họ Cố, cản Đường Lan Chi và Cố Uyển Uyển lại. Nhưng thật ra, cô không thích Đường Lan Chi và Cố Uyển Uyển, trái tim của bọn họ cũng không thuộc về cái nhà này, vậy thì giữ lại thôn Cố Gia để làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.