Chương 14: Không Hề Giữ Lại 1
Tử Y
18/06/2023
Edit by Triệu Viu
Bà đã hỏi thăm không ít tin tức về những thanh niên đi học về, cuộc sống bây giờ của những thanh niên trí thức ấy cũng không quá tệ.
Nếu có thể lựa chọn, ai lại bằng lòng ở lại bên trong núi này.
Cố Đông Đông ngồi ở trên nền tuyết gào khóc, mắt thấy bóng dáng của Đường Lan Chi ngày càng xa.
Cố Vệ Cường đứng bên cạnh nhìn, trái tim như tan nát.
Ông bế Cố Đông Đông ra khỏi nền tuyết, an ủi: “Không khóc nữa, ba tìm cho con người mẹ kế xinh đẹp hơn.”
Cố An An nghe được câu này, thiếu chút nữa ngã trên nền tuyết, có người ba nào lại an ủi con như vậy?
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, hiền lành, chất phác, cô cầm trên tay một xấp tiền lớn cùng tiền giấy, nhét vào trong ngực Cố Đông Đông, giọng điệu hùng hồn: “Đi!, chị mang em đi mua kẹo, cho em ngày nào cũng ăn kẹo và thịt.” Quả nhiên có kẹo, có thịt là mọi việc đều thuận lợi, cậu bé nghe đến việc được ăn thịt, ăn kẹo, tiếng khóc cũng ngừng.
Cậu sững sờ: “Mua kẹo, ăn thịt.”
Cố An An nhìn Cố Vệ Cường với đôi mắt sáng ngời, một bộ dáng muốn khen ngợi: “Ba con lấy hơn một nửa tiền của người phụ nữ kia và phiếu đều ở đây rồi.”
Vốn dĩ là vợ đi mất, đây là chuyện buồn, được con gái lớn đùa cho như vậy miễn cưỡng cũng không quá khó chịu.
Cố Vệ Cường một tay ôm con trai, một tay nắm tay con gái lớn, hô lên: “Đúng là con gái của Cố Vệ Cường”, có lẽ ở trong lòng Cố Vệ Cường, Đường Lan Chi sớm muộn gì cũng rời khỏi gia đình này, việc này đã dự liệu từ trước, thật ra cũng không quá khổ sở như vậy.
Thành thật ra mà nói, Cố Vệ Cường năm đó đến với Đường Lan Chi là do bị Đường Lan Chi tính kế, Đường Lan Chi là người làm công tác văn hóa đến từ thành phố lớn, dáng dấp thật tốt, khuôn mặt trắng nõn, hai mắt to tròn long lanh nước, một mái tóc đen mượt. Thời điểm Đường Lan Chi vừa mới đến quả thực là làm kinh diễm cả thôn.
Các chàng trai trong thôn đều đến trước mặt Đường Lan Chi nịnh bợ, duy chỉ có Cố Vệ Cường là ngoại lệ, thời điểm đấy, ông vừa học được lái xe, chỉ một lòng một dạ tập trung tinh thần, để được ở lại đội vận chuyển, làm sao còn có sức nghĩ đến chuyện yêu đương.
Bởi vì có liên quan với đội vận chuyển, Cố Vệ Cường là người duy nhất trong thôn thường xuyên ra ngoài, nhiều thanh niên trí thức đều nhờ Cố Vệ Cường giúp đỡ mang đồ lên thành phố.
Đường Lan Chi cũng không ngoại lệ, theo lý thuyết thì Cố Vệ Cường và Đường lan Chi tiếp xúc gần gũi như vậy, ông nên rung động với cô gái trắng nõn, mềm mại này, nhưng ông không thế.
Cố Vệ Cường lúc mười tám mười chín tuổi không có nhiều hiểu biết ở trên phương diện tình cảm, ông làm việc siêng năng, chăm chỉ, bởi vì ông là người nông dân không có nền tảng bằng những người ở thành phố, nên muốn tiến vào đội vận chuyển quả thật là chuyện khó.
Ông đặt tất cả tâm tư của mình vào đội vận chuyển.
Nhưng mà ông đã quên rằng lòng dạ phụ nữ là thứ khó đoán nhất.
Đường Lan Chi đã quen với cái nhìn ái mộ của những người đàn ông trẻ trong làng đối với bà, bất ngờ gặp một cái đầu gỗ không phản ứng với bà, dĩ nhiên khiến cho bà chú ý.
Chưa kể, sau khi Đường Lan Chi cân nhắc kỹ lưỡng, việc trở về thành phố là điều vô vọng, nếu muốn tại thôn này có cuộc sống tốt, mà không cần phải xuống ruộng làm công việc đồng áng nặng nhọc, thì kết hôn với Cố Vệ Cường là lựa chọn tốt nhất.
Ba của Cố Vệ Cường là trưởng thôn, mà anh trai thứ hai của Cố Vệ Cường là đại đội trưởng hiện tại, đến lượt Cố Vệ Cường bộ dáng của ông thật đoan chính, vóc dáng cao lớn, hơn nữa, ông cũng không giống những thanh niên trong làng khác, hiện tại trước mắt ông đang làm việc trong đội vận chuyển, rất có tương lai.
Đường Lan Chi nổi lên tâm tư gả cho Cố Vệ Cường.
Bà đã hỏi thăm không ít tin tức về những thanh niên đi học về, cuộc sống bây giờ của những thanh niên trí thức ấy cũng không quá tệ.
Nếu có thể lựa chọn, ai lại bằng lòng ở lại bên trong núi này.
Cố Đông Đông ngồi ở trên nền tuyết gào khóc, mắt thấy bóng dáng của Đường Lan Chi ngày càng xa.
Cố Vệ Cường đứng bên cạnh nhìn, trái tim như tan nát.
Ông bế Cố Đông Đông ra khỏi nền tuyết, an ủi: “Không khóc nữa, ba tìm cho con người mẹ kế xinh đẹp hơn.”
Cố An An nghe được câu này, thiếu chút nữa ngã trên nền tuyết, có người ba nào lại an ủi con như vậy?
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, hiền lành, chất phác, cô cầm trên tay một xấp tiền lớn cùng tiền giấy, nhét vào trong ngực Cố Đông Đông, giọng điệu hùng hồn: “Đi!, chị mang em đi mua kẹo, cho em ngày nào cũng ăn kẹo và thịt.” Quả nhiên có kẹo, có thịt là mọi việc đều thuận lợi, cậu bé nghe đến việc được ăn thịt, ăn kẹo, tiếng khóc cũng ngừng.
Cậu sững sờ: “Mua kẹo, ăn thịt.”
Cố An An nhìn Cố Vệ Cường với đôi mắt sáng ngời, một bộ dáng muốn khen ngợi: “Ba con lấy hơn một nửa tiền của người phụ nữ kia và phiếu đều ở đây rồi.”
Vốn dĩ là vợ đi mất, đây là chuyện buồn, được con gái lớn đùa cho như vậy miễn cưỡng cũng không quá khó chịu.
Cố Vệ Cường một tay ôm con trai, một tay nắm tay con gái lớn, hô lên: “Đúng là con gái của Cố Vệ Cường”, có lẽ ở trong lòng Cố Vệ Cường, Đường Lan Chi sớm muộn gì cũng rời khỏi gia đình này, việc này đã dự liệu từ trước, thật ra cũng không quá khổ sở như vậy.
Thành thật ra mà nói, Cố Vệ Cường năm đó đến với Đường Lan Chi là do bị Đường Lan Chi tính kế, Đường Lan Chi là người làm công tác văn hóa đến từ thành phố lớn, dáng dấp thật tốt, khuôn mặt trắng nõn, hai mắt to tròn long lanh nước, một mái tóc đen mượt. Thời điểm Đường Lan Chi vừa mới đến quả thực là làm kinh diễm cả thôn.
Các chàng trai trong thôn đều đến trước mặt Đường Lan Chi nịnh bợ, duy chỉ có Cố Vệ Cường là ngoại lệ, thời điểm đấy, ông vừa học được lái xe, chỉ một lòng một dạ tập trung tinh thần, để được ở lại đội vận chuyển, làm sao còn có sức nghĩ đến chuyện yêu đương.
Bởi vì có liên quan với đội vận chuyển, Cố Vệ Cường là người duy nhất trong thôn thường xuyên ra ngoài, nhiều thanh niên trí thức đều nhờ Cố Vệ Cường giúp đỡ mang đồ lên thành phố.
Đường Lan Chi cũng không ngoại lệ, theo lý thuyết thì Cố Vệ Cường và Đường lan Chi tiếp xúc gần gũi như vậy, ông nên rung động với cô gái trắng nõn, mềm mại này, nhưng ông không thế.
Cố Vệ Cường lúc mười tám mười chín tuổi không có nhiều hiểu biết ở trên phương diện tình cảm, ông làm việc siêng năng, chăm chỉ, bởi vì ông là người nông dân không có nền tảng bằng những người ở thành phố, nên muốn tiến vào đội vận chuyển quả thật là chuyện khó.
Ông đặt tất cả tâm tư của mình vào đội vận chuyển.
Nhưng mà ông đã quên rằng lòng dạ phụ nữ là thứ khó đoán nhất.
Đường Lan Chi đã quen với cái nhìn ái mộ của những người đàn ông trẻ trong làng đối với bà, bất ngờ gặp một cái đầu gỗ không phản ứng với bà, dĩ nhiên khiến cho bà chú ý.
Chưa kể, sau khi Đường Lan Chi cân nhắc kỹ lưỡng, việc trở về thành phố là điều vô vọng, nếu muốn tại thôn này có cuộc sống tốt, mà không cần phải xuống ruộng làm công việc đồng áng nặng nhọc, thì kết hôn với Cố Vệ Cường là lựa chọn tốt nhất.
Ba của Cố Vệ Cường là trưởng thôn, mà anh trai thứ hai của Cố Vệ Cường là đại đội trưởng hiện tại, đến lượt Cố Vệ Cường bộ dáng của ông thật đoan chính, vóc dáng cao lớn, hơn nữa, ông cũng không giống những thanh niên trong làng khác, hiện tại trước mắt ông đang làm việc trong đội vận chuyển, rất có tương lai.
Đường Lan Chi nổi lên tâm tư gả cho Cố Vệ Cường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.